TAM THIÊN NHA SÁT - Trang 67

trông thấy, tiểu nhân tiêu đời mất!”

“Tên.” Hắn cố chấp một bước cũng không nhường.

Nàng không còn cách nào, đành phải một mặt lấm la lấm lét nhìn vào

trong điện, một mặt nhỏ giọng nói với hắn: “Tiểu nhân tên Đàm Xuyên,
ngài lão nhân gia mau buông tay đi! Thế này rõ ràng là muốn lấy mạng tiểu
nhân mà!”

“Đàm Xuyên… Đàm Xuyên…” Tả Tử Thần nhíu mày, lẩm nhẩm

nhiều lần cái tên này, cố gắng lục lọi trong ký ức tất cả những việc có liên
quan đến nàng, lại chẳng thể nhớ ra điều gì. Thế nhưng bàn tay đang nắm
lấy cánh tay nàng kia vẫn càng lúc càng siết chặt, như thể đó là phản ứng
bản năng của cơ thể, dù có thế nào cũng không muốn để nàng đi.

Đàm Xuyên lúc này đã thật sự nôn nóng, Huyền Châu ở trong kia bất

cứ khi nào cũng có thể đi ra, nếu để nàng ta trông thấy Tả Tử Thần túm
chặt nàng chết sống không buông, một tiểu tạp dịch như nàng quả thực hết
đường sống!

Dưới tình thế cấp bách lại nảy ra diệu kế, nàng nhanh chóng tháo dây

buộc ở đai lưng, ông trời cũng rất phối hợp giúp đỡ thổi một trận gió từ
phía sau, mùi dầu hoa quế bôi tóc nồng nặc phút chốc liền lan tỏa, Tả Tử
Thần lập tức nhíu mày, che mũi hắt hơi lia lịa.

Hừ hừ, nguyên cả lọ dầu hoa quế bôi tóc, năm văn tiền một cân, hoa

quế tươi ở tiệm tạp hóa dưới chân núi, hun chết ngươi đi!

Đàm Xuyên dùng sức rút tay về, ai ngờ hắn đã hắt hơi đến nghiêng

ngả trời đất mà cái tay kia còn dính chắc hơn keo, nhất định không thả ra.
Tiếng đàn sáo trong điện đã ngừng, trong lòng nàng thầm than không ổn.

Quả nhiên giọng nói của Huyền Châu vang lên sau lưng, so với

thường ngày còn lạnh hơn bội phần: “Tử Thần? Chàng ở chỗ này làm gì?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.