TAM THỐN NHÂN GIAN - Trang 163

Ánh sáng tỏa ra bốn phía, bề mặt óng ánh trong suốt, tuy rằng không

bằng viên linh thạch của Trâu lão sư luyện ra và mang tới giới thiệu ở học
đường ngày đó, nhưng chênh lệch rất nhỏ, đồng cấp thượng phẩm, giá trị
rất cao!

Tuy nhiên Vương Bảo Nhạc cười không nổi...Hắn nhìn thân hình béo

ú không thể tưởng tượng nổi của mình bằng ánh mắt ngơ ngác, viên linh
thạch trong tay rơi xuống, đập vào cái bụng rồi văng xuống đất phát ra
tiếng cạch. Hắn cúi đầu xuống nhìn...nhưng mà chỉ nhìn thấy cái bụng bự
của mình chứ không thấy viên linh thạch đâu!

Khá lâu sau, một tiếng thét thê thảm phát ra từ động phủ, Vương Bảo

Nhạc khóc rống lên, hắn giơ hai tay lên rồi lại nhìn xuống cái bụng, miệng
rên lên:

"Đừng như vậy chứ! Ta đã từng có dáng người thật hoàn hảo mà!"

"Tại sao lại như vậy...?"

Vương Bảo Nhạc đang vô cùng bi phẫn, hắn muốn đứng dậy nhưng lại

phát hiện ra đứng lên cũng không nổi rồi...Màn này làm hắn phát điên lên,
dường như cảm thấy bốn phía đều có gió lạnh thổi tới, vô số gia gia mập
đang ùn ùn kéo đến từ tám phương, miệng mỉm cười, tay ngoắc ngoắc gọi
mình...

"Ta chỉ muốn thành học thủ thôi, sao giờ lại khổ thế này...?"

Vương Bảo Nhạc vừa than thở vừa cố bò lết ra ngoài, phải gắng lắm

mới lọt được qua cửa lớn.

Sau khi phát hiện mình đã ra ngoài được, hắn thở phào một tiếng, lúc

nãy hắn còn lo sợ mình béo tới mức không lọt qua cửa thì chỉ còn đường
chết!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.