TÀN ĐEN ĐỐM ĐỎ - Trang 67

cũng phớt. Tài tán như Ngọc khợp cũng phải sài lắc. Chỉ những lúc cần
mới vung vít. Đã vung, vung đến tận giời, không tiếc bạn bè cái gì. Nhưng
đừng có ai dại dột tí toáy vào cái kho ngầm kia. Một lần, Cường choắt thèm
thịt quá, sờ nắn đến tróc cả sơn hộp thịt Trung Quốc trong bồng của thằng
Biên mà không dám xài. Ăn thế có mà lãnh đủ. Sức Cường choắt, chắc chỉ
nửa trái đấm của thằng Biên là xong ngay. Mân mê đến mức mồm sùi bong
bóng vì thèm thì Cường choắt nghĩ ra kế hiểm. Nó phục, đợi bằng được
thằng Biên. Lại gọi Bình ních hỗ trợ bằng cách làm chứng. Lát sau thằng
Biên lọ mọ về. Cường choắt đã dấp nước vào mặt ướt nhoè, ướt nhoẹt. Vừa
tường mặt nhau thì Cường choắt òa lên. Thấy lạ, thằng Biên hỏi:

- Mày làm sao thế?

- Không sao... hu hu... - Cường choắt òa thế nào thành ra khóc thật,

nước mắt lã chã. Bố sư khỉ chắc ông con thèm quá nước miếng phọt cả lên
mặt. Cường choắt gan cóc tía xưa nay có khóc bao giờ. Lạ thế!

Thằng Biên gặng:

- Mày nói đi, làm sao?

- Hu hu... tao với mày... sống thế... giờ xa nhau... hu hu...

Chả là thằng Biên và Cường choắt cùng phố, lại học với nhau từ nhỏ

nên thân nhau hơn những đứa khác. Ông con ấp úng, đại loại kì này hai đứa
phải xa nhau. Cường choắt bị thuyên chuyển lên sư đoàn. Xa, buồn nhớ bạn
nên không cầm lòng được. Cẩn thận, thằng Biên quay sang Bình ních:

- Thật thế hả Bình? Bao giờ nó đi?

Thằng Bình lia mặt sang ngang không dám nhìn thẳng. Cũng tại nó có

gì hiện lên mặt hết, cả đời chưa nói dối nổi ai một câu.

- Thật! Ngay chiều nay đi. - Thằng Bình ấp úng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.