TÂN NƯƠNG CỦA QUỶ - Trang 285

và chú Bạch bọn họ đều là những người vô tôi nhưng lại bị bọn họ giết
chết. Tôi không muốn nếm trải cảm giác mất đi bạn bè, người thân thêm
một lần nào nữa.

Tối hôm đó, tôi lén tắm bằng nước lạnh. Vừa rạng sáng ngày hôm sau,

tôi liền chạng vạng đi tới nhà bà cô. Bà cô thấy tôi tới, liền trực tiếp đi
thẳng vào vấn đề: "Nếu như cháu đến để cầu xin ta cứu Cố Nam Phong thì
ta đây sẽ nói thật cho cháu biết, ta cũng không thể làm gì được. Hắn chết
chắc rồi, cháu trở về đi."

Nói xong bà cô liền mở cửa ra, bày ra một bộ dạng tiễn khách. Tôi nhìn

ý chí sắt đá của bà cô, trong lòng càng thêm nản lòng thoái chí. Tôi cảm
thấy trước kia tôi thật ngu. Tại sao phải nghe theo bà ấy? Tại sao phải tin
tưởng một người như vậy? Làm tổn thương người khác mà còn có bộ dáng
chính trực như vậy!

Tôi thần hồn phách lạc nói: "Cháu không phải đến để cầu xin bà."

Tôi đi vào phòng, toàn thân suy yếu như lúc nào cũng có thể gục ngã.

Tôi đi đến trước giường bà cô rồi ngồi xuống.

Bà cô có chút nghi hoặc: "Vậy cháu tới đây làm gì?"

"Cố Nam Phong đã chết." Tôi cắt ngang câu hỏi của bà cô, bình tĩnh nói

ra những lời này.

Bà cô hiển nhiên cũng có chút giật mình, sau đó lộ ra vẻ cao hứng: "Như

vậy cũng tốt. Chẳng trách nhìn cháu khó chịu như vậy."

"Bà còn nhìn ra cháu khó chịu? Vậy tại sao bà phải hại hắn?"

Tôi ngẩng đầu, nhìn bà cô, đau đớn nói: "Không phải bà đã nói chúng ta

là người một nhà sao? Vậy tại sao bà lại hại chết người cháu yêu? Tại sao?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.