Khi tôi và Phil đạp xe đi, tôi vẫn còn có thể nghe thấy tiếng hai người đó
cãi nhau ở phía sau. Cô ta buộc tội anh ta đã thô lỗ như thế nào khi ngắt
lời mình. Còn anh ta lại kết luận cô ấy mới rườm rà và lắm chuyện làm
sao.
Khi chúng tôi tiếp tục cuộc hành trình trên “con đường tuyệt đẹp”, tôi bắt
đầu tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra nếu hôm đó tôi đạp xe một mình và
gặp một người đàn ông quyến rũ cũng đạp xe một mình? Chuyện gì sẽ
xảy ra nhỉ? Cuộc nói chuyện sẽ khác như thế nào nếu anh ta không đi
cùng với bạn gái nhỉ?
Tôi vẫn sẽ hỏi đường người xa lạ, hấp dẫn đó như tôi đã làm. Nhưng tôi
nhận ra, nếu anh ta chỉ trả lời tôi ngắn gọn, tất cả những gì tôi có thể làm
chỉ là “Cám ơn” anh ta và đạp xe đi.
Tôi được nhiều hơn biết bao khi người xa lạ hấp dẫn nói cho tôi biết
“con đường tuyệt đẹp đang chờ tôi phía trước”. Rồi lại còn cho tôi biết
chi tiết về việc “lá đang đổi màu”, đường “ngoằn ngoèo” ra sao. Điều đó
đã mở cánh cửa giao tiếp sâu hơn với người đàn ông quyến rũ.
Khi tôi thoát khỏi cơn mơ màng của mình, tôi đã hỏi ý kiến của Phil. Giả
sử anh ta đang đạp xe một mình và có một cô gái xinh đẹp đạp xe một
mình, không đi cùng với bạn trai, xuất hiện. Nếu anh ta hỏi đường cô ấy,
anh ta thích nghe thấy điều gì?
Đầu tiên, Phil nói chắc như đinh đóng cột: “Tôi sẽ không hỏi đường”.
“Được rồi, được rồi. Tôi biết”, tôi nói. “Nhưng giả sử anh phải tìm
đường, và phải bỏ qua sĩ diện của mình thì sao?”
Anh ta nói: “Thì cô ta sẽ huyên thuyên với tôi một hồi. Trong khi tôi
muốn, cô ta nói cho tôi biết chỉ cần đi theo con đường này”.
“Giống như anh chàng bạn trai lúc nãy đã làm sao?”, tôi hỏi lại.