TẶNG CHO THẨM HỮU BẠCH - Trang 80

Đôi môi còn chưa rời khỏi mép cốc, cô đã hiếu kỳ hỏi, “Cô chú không có

nhà sao?”

Thẩm Hữu Bạch nhìn cô, “Không có.”

“À.” Không biết nên nói gì nữa, Từ Phẩm Vũ đành ngậm miệng cốc.

Im lặng một lúc, anh nói, “Tôi ở một mình.”

Từ Phẩm Vũ hơi kinh ngạc, nói thầm trong lòng, ‘Thật là lợi hại, nếu mình

sống một mình thì nhất định sẽ làm cho căn nhà lộn xộn hết cả lên, hơn nữa chỉ
biết ăn chứ không biết nấu…”

Cô nói chuyện bằng giọng mũi, tiếng nói mềm mại quanh quẩn bên tai.

Thẩm Hữu Bạch chống hai tay lên mặt bàn bóng loáng như gương, đầu ngón tay
gõ vài cái.

Anh quay đầu đi, cắt ngang lời cô, “Thật ra thì em muốn nói gì?”

Từ Phẩm Vũ sửng sốt một chút, sau đó mím môi, “Mình muốn hỏi cậu…”

Cô bình tĩnh lại, giương mắt nhìn thẳng vào anh, “Những gì cậu nói hôm

qua, là thật chứ?”

Thẩm Hữu Bạch nhíu mày, “Tôi đã nói gì.”

Cô mở to hai mắt, do dự đôi chút, mơ hồ nhắc lại, “Cậu… muốn với mình.”

Anh nhướn mày, “Hả?”

Từ Phẩm Vũ luống cuống, người này đang cố ý mà!

Thật khó chịu, cô há miệng ra rồi lại không phát ra được âm thanh, cuối

cùng vùi đầu vào cánh tay, “Không nói ra miệng được.”

Thẩm Hữu Bạch luôn nhìn chăm chú vào môi cô, khi đóng khi mở, hàm

răng trắng tinh lúc ẩn lúc hiện.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.