TÀO THÁO - THÁNH NHÂN ĐÊ TIỆN TẬP 1 - Trang 434

ngã lăn xuống. Chắc hẳn hắn ta sau khi xuất phát từ Lạc Dương đã
chạy ngày chạy đêm không nghỉ.

— Thế nào? Có tin tức gì không?
— Hu... - Tần Nghi Lộc vừa mở miệng ra liền khóc.
— Thế nào? Rốt cuộc là làm sao? - Mọi người đều lo lắng hồi

hộp.

Tần Nghi Lộc gạt nước mắt, mặt đầy bụi đất, trông như trát bùn,

lấy hơi nói:

— Tứ lão gia đã chết ở trong lao rồi...
Đầu Tào Tháo như có một tiếng nổ - Tứ thúc đã chết, rồi gác lại

chuyện người chết, hỏi chuyện người sống trước:

— Phụ thân ta và nhị thúc thì thế nào?
Tần Nghi Lộc cố gắng đứng dậy, hắn ta ruổi ngựa chạy cuồng

suốt đường đi đến đây, hai đùi đều tê dại cả đi, cố nhịn đau ngừng
khóc nói:

— Lão gia may mắn không sao, còn nhị lão gia thì ốm đến không

thể nhận ra được nữa, một mình tiểu nhân không trông nom nổi. Nhà
cửa ở Lạc Dương đều bị triều đình tịch thu cả, nhị lão gia phải thuê
một căn nhà nhỏ ở thành tây. Thi thể của tứ lão gia không có nơi quàn,
vẫn còn ở trong lao, phải mau chóng bôn tang

[77]

, đưa tứ lão gia về

chôn cất.

Tào Tháo lúc này đầu óc rối như tơ vò: Tứ thúc có một nhi tử,

một nhi nữ. Nhi nữ thì gả cho Tống Kỳ, đã mất mạng theo Tống gia từ
trước rồi. Nhi tử duy nhất thì khi tứ thúc còn làm thái thú ở Ngô quận
đã chết rồi, chỉ để lại đứa con trong bụng thê tử là Tào Hưu, đứa trẻ
vẫn nhỏ còn đang phải bế, không trông cậy vào được.

Lại là Biện Bỉnh nói một câu nhắc nhở làm Tào Tháo tỉnh ra:
— Phải bảo Tử Liêm ca ca bôn tang, huynh ấy là thân điệt tử của

tứ thúc, phải để huynh ấy đi. Xét về quan hệ thì cũng chỉ có thể để Tào
Hồng đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.