TÀO THÁO - THÁNH NHÂN ĐÊ TIỆN TẬP 2 - Trang 30

của mình cũng không còn. Chuyện đến nước này, dù không muốn bảo
vệ cũng phải bảo vệ! Nghĩ đến đó, ông ta hít một hơi sâu rồi tiến bước
vào điện, đến trước mặt hoàng đế quỳ xuống nói:

— Xin hoàng thượng bớt giận.
Lưu Hoành quay đầu lại:
— Ngươi đến thật đúng lúc! Đi truyền hoàng hậu đến đây cho ta!
— Nô tài... Nô tài khẩn cầu vạn tuế khai ân.
— Ngươi biết ta muốn phế ả ta, có phải không? - Lưu Hoành

cười nhạt nói. - Hơ hơ hơ... khai ân gì chứ? Vì sao ả ta không khai ân?
Vương mỹ nhân có tội gì? Còn nữa, vụ án trù yểm của Tống hậu khi
xưa rốt cuộc là chuyện gì?

Sợ điều gì thì điều ấy lại đến, trong lòng hoàng đế đã rõ tất cả,

tim Trương Nhượng đập loạn xạ. Ông ta vẫn muốn nói mấy câu tốt
đẹp cho hoàng hậu, nhưng miệng đã bị đạo lý chặn lại thật kiên cố.

— Ngươi dám kháng chiếu? - Lưu Hoành chăm chú nhìn ông ta.

- Mau đi đi!

— Nô tài... nô tài thực sự là... - Trương Nhượng không biết nên

nói như thế nào cho tốt.

Lưu Hoành không thèm giận ông ta, ngẩng đầu lên gọi:
— Triệu Trung! Ông ta không đi thì ngươi đi! Truyền khẩu dụ

của trẫm, trước hết phế Hà hậu làm cung nữ, tống vào bạo thất giam
lại!

Sau phút kinh hãi, Trương Nhượng đã nhất quyết ôm chặt lấy

chân Lưu Hoành nói:

— Hoàng thượng, hoàng thượng không thể làm vậy được!
— To gan! - Lưu Hoành co chân hất ông ta ra. - Loại tiện nhân

như vậy, giữ lại làm gì!

Trương Nhượng ngã sõng soài, vội bò lên hai bước lại túm chặt

lấy chân hoàng đế, tiếp tục can gián:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.