TÀO THÁO - THÁNH NHÂN ĐÊ TIỆN TẬP 5 - Trang 100

Tào Tháo đang điên cuồng trên bờ ngực mểm mại của mỹ

nhân, hổn hển nói: — Đừng nói là một chuyện, mười chuyện cũng
có gì khó?

Đỗ thị khóc lóc nói: — Lã Bố chết chỉ để lại một người con

gái, phu nhân Nghiêm thị lại đối xử với nô gia tình như tỷ muội,
khẩn xin minh công đối xử rộng lượng với mẹ con họ...

— Việc đó có gì khó? Kẻ đầu sỏ đã chết, gia quyến không

cần xét đến, đón vào Hứa Đô cung cấp lương thực tiền bạc, tất cả
là nể mặt nương tử nàng rồi. — Nói đoạn, Tào Tháo cuống quýt
cởi đôi vớ của Đỗ thị, nắm chặt những ngón tay búp măng của
nàng... Đứa bé đang ngủ bị giật mình tỉnh giấc, gồng cổ lên khóc.
Bà vú cũng sợ hãi, sắc mặt nhợt nhạt, không ngờ rằng một vị quan
nhất phẩm đương triều lại có thể làm một chuyện như vậy. Cạnh
giường ngay cả một chiếc màn rèm cũng không có, chuyện như
vậy thấy ngay trước mắt há không xấu hổ, nhục nhã hay sao? Thời
tiết đang trong mùa đông rét đậm, hơn nữa lại đang ở trong doanh
trại nên bà vú không thể ôm đứa bé chạy ra ngoài trong đêm, chỉ
biết chui trong góc bàn khóc lóc sợ sệt, cúi đầu dỗ dành Tần Lãng
đang giật mình kinh sợ...

Trong tẩm trướng, cảnh tượng mèo mả gà đồng cũng thật

náo nhiệt, xung quanh không có lấy một vệ binh - Quách Gia đã
sớm điều động binh sĩ canh phòng ở cổng doanh trại, đến Hứa Chử
cũng bị ngăn lại. Đứng trong gió lạnh gào rít đã lâu, thấy bức rèm
trong tẩm trướng vẫn rủ, đoán chắc đại sự đã thành, Quách Gia
cảm thấy vừa vui sướng lại vừa nực cười, anh ta dặn dò vệ binh đổi
ca canh giữ, nói với Hứa Chử hai ba câu rồi quay về trướng nghỉ
ngơi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.