TẬP THƠ NGUYỄN DU - Trang 232

Phong trần chịu đã ê chề, (2895)

Tơ duyên sau lại xe về Thúc lang.

Phải tay vợ cả phũ phàng,

Bắt về Vô tích toan đường bẻ hoa.

Rứt mình nàng phải trốn ra,

Chẳng may lại gặp một nhà Bạc kia. (2900)

Thoắt buôn về thoắt bán đi,

Mây trôi bèo nổi thiếu gì là nơi!

Bỗng đâu lại gặp một người,

Hơn đời trí dũng nghiêng trời uy linh.

Trong tay mười vạn tinh binh, (2905)

Kéo về đóng chật một thành Lâm truy.

Tóc tơ các tích mọi khi,

Oán thì trả oán ân thì trả ân.

Đã nên có nghĩa có nhân,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.