TẬP TRUYỆN NGẮN DẤU CHÂN NGÀY XƯA - Trang 68

chơi!

Hạnh chỉ nhìn hắn vơí nụ cươì.

Hôm đó hắn thật vui. Hắn sửa xe mà mắt cứ ngó bên kia đường như tìm
một cái gì.

Hắn lẩm bẩm trong miệng: “Nga? Nga? mà sao nhỏ biết tên mình kìa? Thôi
kệ, ngày mai thế nào cũng biết. Nhưng ngày mai, ngày mai đi đâu đây, nói
gì đây.”

Lần đầu tiên người con gái hẹn đi chơi vơí hắn.

Hắn thấy ở mọi người con gái đều có một cái gì đó mong manh, nguy hiểm
mà những gì trên thân thể của họ đều là những điểm bất khả xâm phạm.
Hắn nhớ cách đây không lâu, trong một buổi song đấu giao hữu với một nữ
võ sinh ở võ đường Odohwan. Ngươì võ sinh ấy tấn công hắn tới tấp,
không phải hắn dở đâu, nhưng tấn công lại chỗ nào đây? Hắn không tìm
thấy một nơi nào trên người con gái kia có thể tấn công được. Vậy là hắn
cứ chạy lòng vòng đỡ đòn cho hết giờ. Nhưng đối thủ dữ qúa, cứ bám sát
vào hắn tấn công tới tấp. Hắn liền đưa tay đẩy nàng ra, không ngờ bàn tay
hắn chạm vào một chỗ, thấy mềm nhủn, hắn vội rút tay về. Hắn ngượng
qúa và mặt đỏ gay như gã say rượu. Ðối thủ hắn cũng thế, mắc cở và giận
lắm. Hắn đứng xui tay và định nói xin lỗi, nhưng không kịp nữa, nàng liền
tung chân đưa một vòng vào vai hắn, đau nhói, hắn lảo đảo thì có tiếng vỗ
tay chấm dứt trận đấu. Hắn thoát nạn.

Hôm sau hắn phụ mở cửa tiệm với Hạnh xong hắn đèo mấy cuốn sách lên
ba ga, phóng xe chạy lên bùng binh Tân Thuận. Hắn đứng nhìn láo liên một
hồi thì chiếc xe đó, tà áo trắng đó, và người con gái ngày hôm qua bổng
hiện ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.