TẤT CẢ CÁC DÒNG SÔNG ĐỀU CHẢY - Trang 424

- Tốt hơn ông nên đi ra. - Cô nói thế, nhưng môi cô run run, đầu cô gục

xuống.

Ông ta nắm lấy tay cô, nói vội vàng:
- Cô hãy nghe tôi, hãy nghe tôi. Cô hãy ngẩng đầu lên! Hãy nhìn thẳng

vào tôi! Tôi không có ý định nói rằng tôi yêu cô, trân trọng cô, thán phục
cô… Tôi yêu cô vì nhiều lẽ. Nhưng tôi không còn là đứa học trò, còn cô đã
là đàn bà. Phải thừa nhận thế, cô thân yêu. Cô cần tôi, cô cũng khao khát
được ở bên tôi, đúng thế không? Đúng thế không?

- Đúng!… Nhưng mà không! Yêu cầu ông đi! - Cô rút tay ra.
- Thôi được. - ồng ta bỗng nhiên dịu giọng, như cho rằng thật vô ích để

lý luận với một đứa trẻ trở chứng - Thôi được! Thôi được! Tôi sẽ đi. Chúng
ta có thể sẽ rất hạnh phúc và điều đó có hại gì ai đâu?

- Còn vợ ông?
- Tôi thật điên khùng. Tôi còn yêu vợ tôi. Điều đó làm cho tôi kinh

ngạc.

- Như thế tốt cho cả hai chúng ta. Không thể được! Tôi không thấy có

lối thoát nào khác trong trường hợp tương tự. Tôi có bổn phận một người
vợ. Điều đó có nghĩa là sự phản bội đối với Brenton khi anh ấy đang bị
thương tật… ông có cảm thấy như thế không? Ông có cho rằng mình đã
chơi một trò chơi xứng đáng không?

Ông ta hơi cau mày:
- A, cô trách tôi rồi. Hãy tin tôi, tôi sẽ tự chịu đựng được.
- Tôi tin ông. Nhưng xin ông hãy đi đi.
Cô tưởng cô đã thắng, nhưng cô đã không tính đến cái tính kiên trì của

kẻ xây dựng cầu, đắp đập, có thể chịu đựng những cơn nước lũ hung bạo.

Ông ta bước vòng quanh bàn và đưa tay ôm cô. Ông ta thì thầm những

lời đứt quãng, môi ông áp sát vào môi cô. Đầu gối ông ta ép sát đùi cô, các

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.