TAY CỰ PHÁCH - Trang 372

hay!”
Vào cuối tuần lễ, chuông điện thoại của Alexandra kêu vang. Nàng nghe
tiếng trầm trầm, khàn khàn của chàng, Nỗi giận dữ tiêu tan như do một
phép lạ.
“George Mellis đây,” Chàng nói. “Chúng ta gặp nhau quá ngắn ngủi, khi cô
và chị cô dùng cơm trưa với nhau. Eve nói cô cho phép tôi gọi điện thoại
cho cô.”
“Nhưng chị ấy không nói rằng anh sẽ gọi điện thoại cho tôi”. Alexandra nói
một cách tự nhiên. “Tiện thể đây tôi xin cảm ơn anh về bữa ăn hôm đó.”
“Cô xứng đáng cả một bữa tiệc lớn, chứ như thế thì có gì.”
Alexandra cười vui thích với cái lối nói cường điệu ấy của chàng.
“Không biết cô có vui lòng đến ăn cơm với tôi một buổi tối nào đó không?”
“Về chuyện ấy thì... Vâng. Như thế cũng tốt.”
“Vậy thì tuyệt đối. Nếu cô từ chối thì có lẽ tôi đến phải tự tử mất.”
“Đừng làm thế chứ,” Alexandra nói. “Tôi cũng không thích ăn một mình.”
“Tôi cũng vậy.Tôi biết có một tiệm ăn nhỏ trên đường Mulberry, tên là
Matoon s. Ở đó rất tối, nhưng thức ăn thì...”
“Matoon s à? Tôi thích nơi ấy lắm!” Alexandra kêu lên. “Đó là nơi tôi thích
nhất.”
“Cô biết nơi ấy à?” Giọng anh ta có vẻ ngạc nhiên.
“Ồ, có chứ.”
George nhìn qua Eve, rồi nhoẻn miệng cười. Anh phải phục cái tài khôn
ranh của cô gái này. Nàng đã nói cho Mellis biết tất cả những cái thích và
không thích của Alexandra. George Mellis đã biết mọi thứ cần phải biết về
cô em gái của Eve.
Khi Mellis đặt điện thoại xuống. Eve nghĩ thầm, “Thế là mọi sự đã bắt
đầu.”
Thật là một buổi tối tuyệt vời nhất trong đời Alexandra. Một giờ trước khi
Mellis đến, anh đã gửi đến cho nàng một tá bong bóng màu hồng, với một
đoá hoa ngọc lan buộc vào trong đó. Alexandra, trước đó, đã lo sợ rằng trí
tưởng tượng có thể khiến cho nàng mong đợi quá nhiều, nhưng ngay khi
nàng gặp lại Mellis, tất cả mọi nghi ngờ của nàng đều tiêu tan. Một lần nữa,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.