Tám tuần sau lần điều trị thứ hai, cha mẹ Anthony phải gọi cậu là cậu bé
“mồm miệng liến thoắng”, trong khi nhớ lại quãng thời gian mà họ tự hỏi liệu có
khi nào thằng bé sẽ nói chuyện dù chỉ một lần hay không. Anthony bắt đầu kể
những câu chuyện cười và trêu chọc cha mình. “Đây là năm tuyệt vời nhất trong
cuộc sống của chúng tôi”, John nói.
Sáu tháng sau lần điều trị thứ hai, thằng bé đã được yêu cầu quay trở lại điều
trị bằng liệu pháp ngôn ngữ, một phương pháp mà trước đó đã được yêu cầu
ngưng thực hiện vì gây quá nhiều căng thẳng cho thằng bé. “Có vẻ đã đến lúc
phải điều trị bằng phương pháp ngôn ngữ một lần nữa”, John nói.
***
Câu chuyện của Kenneth Kelley bắt đầu hơi khác một chút so với câu
chuyện của Anthony. Khi bé được sáu tháng tuổi, mẹ bé dẫn bé theo đến nha sĩ
để gỡ bỏ lớp amalgam của mình. Thằng bé đã ngủ trên sàn nhà trong suốt quá
trình bác sĩ làm việc và vô tình hít phải khói thủy ngân bốc hơi. Ngày hôm sau,
họ trở lại cho một quy trình khác. Sau cuộc hẹn kế tiếp, bé đã tụt khỏi biểu đồ
tăng trưởng và gặp khó khăn trong việc chăm sóc bản thân. Bé dường như yếu
hơn và “tiếng bập bẹ” của nó hầu như không bao giờ tiến triển nữa. Sinh nhật đầu
tiên của bé đến và bé vẫn không chạy nhảy hay nói chuyện nhiều hơn những
tháng trước. Bác sĩ nhi khoa của thằng bé không nhận thấy có bất kỳ vấn đề nào.
Vài bác sĩ tiếp theo mà cha mẹ cậu đã tham khảo ý kiến cũng đưa ra nhận xét
tương tự. Cuối cùng họ đã tìm thấy một bác sĩ lắng nghe những mối quan tâm của
họ, Kenneth được chẩn đoán mắc chứng tự kỷ khi hai tuổi. Cha mẹ của bé bắt
đầu điều trị cho bé với các liệu pháp hành vi và ngôn ngữ như thông thường,
nhưng đến khi bốn tuổi, thằng bé vẫn rất nghèo nàn về từ vựng. Các bác sĩ nói:
“Có lẽ nó là đứa trẻ chậm nói”.
Khi 5 tuổi, Kenneth nhận được 38 mũi tiêm trong thời gian 8 tuần để nó có
thể bắt kịp lịch tiêm chủng cần thiết cho việc đi học. Khi đó cũng là thời điểm mà
các biểu hiện hành vi của nó trở nên tồi tệ hơn. Marty Kelley, mẹ thằng bé cho
biết: “Chứng tự kỷ của nó có thể đã tăng gấp 100 lần”. Thằng bé trở nên hung dữ.
Khi gặp gỡ người lạ, nó sẽ cư xử thái quá, la hét và đòi hỏi sự chú ý, nhảy lên bàn
ghế, ném đồ đạc, nằm ăn vạ trên sàn và cởi quần áo ra. Thằng bé hét lên “Im
miệng” với cả người trong nhà và người lạ. Đôi khi, nó còn cố gắng chạy trốn và