THÁM TỬ KỲ DUYÊN - Trang 34

Như em đã nói với anh, Khôi Nguyên tuy có vẻ ngoài lạnh lùng, nhưng

ở gần anh ấy cảm giác rất an toàn, trực giác mách bảo em, phải tuyệt đối tin
tưởng Khôi Nguyên.

- Như vậy cũng được, nhưng mà...

- Cô vẫn còn do dự? - Khôi Nguyên nhìn sâu vào mắt em.

- Không phải, chỉ là tôi băn khoăn không biết bằng cách nào anh biết

được tôi đã rời khỏi căn nhà đó?

- Lại một lần nữa tôi phải nói với cô, nhờ vào “căn bệnh đãng trí” của cô

mà tôi biết được, chẳng phải khi nãy lúc cô kể lại câu chuyện của mình, đã
nói với tôi điều đó rồi sao. - Khôi Nguyên lắc đầu, chắc anh ấy đang rất
ngao ngán vì sự lơ đễnh của em.

- Hì hì, xin lỗi anh nha! Tôi thật là ngớ ngẩn - Em cười trừ.

- Tôi đang nghi ngờ không biết cô có phải là một thiên tài còn sót lại của

thế kỷ 21 không?

- Thiên tài? Tôi nghĩ mình là bệnh nhân Alzheimer thì đúng hơn.

- Cũng có khả năng đó. - Khôi Nguyên quả thực không lạnh lùng giống

như vẻ bề ngoài của anh ấy, với em Khôi Nguyên là chàng thám tử đẹp trai,
vô cùng thú vị.

- Anh tính khi nào chúng ta sẽ dời về căn nhà đó?

- Ngày h...

“Ầm... m... m... m (...)” - Một tiếng động lớn rung chuyển trời đất.

Em giật bắn mình, chưa kịp định thần lại, cái đồng hồ treo tường đột

nhiên rơi xuống, tiếp sau đó là hàng loạt tiếng cửa kính nứt vỡ loảng xoảng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.