THẦN TRONG VÕ LÂM - Trang 230

sao mình lại tới chỗ này.” Lâm Miểu không biết nói thế nào cho đúng.
“ừ.” Lang Tà Quỷ Tẩu hình như không muốn hỏi rõ ràng chuyện của Lâm
Miểu, hoặc có thể do lão chẳng hứng thú gì.
“Ra khỏi đây rồi, ngươi tuyệt đối không được đem chuyện chiếc hộp nói
cho người khác biết, nếu không ngay cả nửa bước ngươi cũng khó đi!”
“Tại sao?” Lâm Miểu ngu ngơ hỏi, rồi liền hiểu ra, giễu cợt nói: “Đây gọi là
người không có tội nhưng do mang đồ quý mà chịu tội, đúng không?”
Lang Tà Quỷ Tẩu cười. Lão cười vì tư duy nhanh nhạy của Lâm Miểu, hoặc
là cảm thấy tiểu tử này cũng rất thú vị, rất thông minh.
“Ngươi tên gì?”
“Lâm Miểu, chữ ‘Lâm’ từ hai chữ mộc, ‘Miểu’ trong ‘hư vô phiêu
miểu’.’[3] “Tên hay. sư phụ ngươi là ai?”
“sư phụ? Ta chưa có sư phụ!” Lâm Miểu nhún vai đáp.
“Ngươi không có? Vậy võ công của ngươi học từ đâu?” Ánh mắt Lang Tà
Quỷ Tẩu có chút hăm dọa hỏi.
“Võ công cái gì? Tất nhiên không thầy thì tự biết rồi!” Lâm Miểu đắc ý
đáp.
“Hừ!” Lang Tà Quỷ Tẩu hừ một tiếng coi thường, đột nhiên ra tay.
Lâm Miểu kinh hãi, vung tay đỡ theo bản năng, nhưng Lang Tà Quỷ Tẩu
chỉ đánh ra hư chiêu, sau khi Miểu đỡ, tay của Lang Tà Quỷ Tẩu mới thực
sự đánh ra.
“Bụp...” Lâm Miểu hự một tiếng đau đớn, không khỏi tức giận hỏi: “Ngươi
làm vậy là ý gì chứ?”
“Đúng là không biết võ công, nhưng công lực của tiểu tử ngươi lại cao đến
mức khiến người ta phải kinh ngạc, động tác cũng rất nhanh. Nếu gặp phải
nhân vật võ lâm bình thường, ngươi có lẽ sẽ đứng vào thế bất bại, nhưng
nếu gặp cao thủ chân chính thì chỉ có nước đứng chịu đòn thôi!” Lang Tà
Quỷ Tấu nghiêm nghị nói.
Lâm Miểu lúc này mới hiểu vừa rồi Lang Tà Quỷ Tẩu chỉ thử xem mình có
biết võ công hay không thôi, nhưng lại có chút không phục, nói: “Vừa rồi là
ta không chú ý.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.