THÁNG SÁU TRỜI XANH LAM - Trang 341

tay và nụ hôn bỏng cháy. Còn em dịu dàng như nước, ánh mắt đắm đuối,
hớp lấy hồn anh, mặc cho anh ôm, hoàn toàn không chống cự.

Vi Lam vứt lá thư xuống trước mặt anh, vừa ngượng vừa tức, nói:

“anh tự đọc đi, em không có mặt mũi nào để đọc đâu!”

Thiên Lãng cầm lá thư đó lên, chỉ nhìn liếc qua, bèn nói: “Đây có gì là

lạ đâu, chỉ cần là đàn ông, đều có những giấc mơ như thế. Nếu một người
đàn ông chỉ có sự ái mộ đối với em, mà không có dục vọng, cùng lắm cũng
chỉ là tình yêu kiểu Platon, họ mãi mãi không thể trở thành người tình”.

Điều này, Vi Lam thừa nhận, giống như tình cảm của cô dành cho Hứa

Thiếu Hàm và Thẩm Hạo Thiên. Họ cũng đã từng ôm nhau, cô không có
ham muốn gì, hơi thở đều đặn, nhịp tim ổn định.

Tuy nhiên, cảm giác khi ở bên Thiên Lãng, lại hoàn toàn khác. Bao

đêm, cô ngả vào lòng anh, thở hổn hển, toát mồ hôi và run rẩy.

“Vậy thì, hiện giờ… anh có còn ham muốn em nữa không?”

Đôi mắt cô sáng ngời, nhìn thẳng vào anh không chút ngượng ngùng.

Buổi tối gió xuân ngất ngây.

Ánh trăng ngoài cửa sổ rọi một lớp bàng bạc dưới đất.

Vi Lam đứng dưới ánh trăng, thấp hơn cô một cái đầu. Mái tóc uốn

xoăn màu hạt dẻ của cô đã mọc dài, mềm mại phủ trên bờ vai, một chiếc
cặp hình con bướm màu xanh nhạt, kẹp chặt một bên tóc, dưới ánh trăng,
những hạt đá lấp lánh, nhưng không che được đôi mắt sáng ngời của cô.

Cảm giác rung động đó lại đến, và còn cảm thấy khá quen thuộc,

dường như đã từng xảy ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.