lên inh ỏi, quân Thanh mai phục trỗi dậy, đi đầu là một viên đại tướng cầm
ngang ngọn giáo chặn đường. Viên tướng đó chính là Đa Đạc Đạc hú lên
một tràng lớn vang động ca sơn cốc, khiến quân Minh giật mình hoảng sợ,
chạy bừa vào cả doanh trại quân Thanh. Ngô Tam Quế cùng Vương Phác
đơn thân độc mã, nhờ ngựa tốt mà trốn mất dạng.
Thật là một cuộc tàn sát khủng khiếp. Quân Thanh từ đầu tới cuối đã giết
quân Minh đến năm vạn ba ngàn bảy trăm tám chục người, bắt được đến
bảy ngàn bốn trăm bốn chục con ngựa sáu mươi sáu con lừa còn khôi giáp
thì cũng đến chín ngàn ba trăm bốn mươi sáu bộ.
Đêm hôm đó, Thái Tông hoàng đế hạ lệnh mở tiệc khao quân. Giữa lúc
đang nói cười ầm ĩ, bối lạc Nhạc Thác đứng dậy nói:
- Tâu hoàng thượng, xin cho phép thần đêm nay đem một cánh quân đánh
lấy thành Tùng Sơn.
Thái Tông lắc đầu:
- Không được! Tướng sĩ của ta liên tiếp chiến đấu bao ngày đã mệt. Đêm
nay, hãy ngơi nghỉ cho lại sức. Hơn nữa, người cũng chớ nên coi thường
thành Tùng Sơn. Trẫm được biết trong thánh, tướng sĩ Minh triều rất nhiều:
nào là Hồng Thừa Trừ. Khâu Dân Ngưỡng, Trương Đẩu, Diêu Cung.
Vương Sĩ Trinh, nào là Tổng binh Vương Đình Thần, Tào Loan Giao, Tổ
Đại Lạc. Bọn đại tướng tên tuổi ấy còn điều động dưới trướng đến ba vạn
người ngựa để kiên thủ thành trì. Trong số này, đặc biệt có vị Hồng kinh
lược là người mà trẫm quý nhất. Trẫm nghe nói y vốn là tay tài tử của
Trung nguyên, lại am tường mọi việc, từ phong tục đến triều chính của
Trung Quốc. Trẫm muốn thôn tính Trung nguyên, trước hết phải thuyết
hàng vị kinh lược đại thần này mới có thể thành công được.
Thái tông nói vừa xong, từ dưới trướng một vị đại thần bước lên nói:
- Việc đó dễ lắm! Thần vốn có đôi phần giao tình với phó tướng Hạ Thừa
Đức ở Tùng Sơn. Thần xin thân đi vào thành thuyết hàng họ Hạ trước, sau
đó nhờ y giúp thần thuyết hàng Hồng kinh lược, há chẳng hay sao?
Thái Tông quay mặt trông ra, thì đó là bối lặc Đa Đạc.
Nhà vua bất giác cả mừng, liền nói:
- Ngự đệ chịu thân hành đi thuyết hàng, đó thực là cái may lớn cho nhà Đại