THÁNH KHƯ - Trang 211

cao đến hai thước tám, quần áo rách nát, hóa thành mảnh vải quấn trên
người.

Cơ thể trần trụi, có màu vàng đất, lại còn có một luồng khí màu vàng vờn
quanh.

Cơ thể này vô cùng tráng kiện, khi phồng lên tràn ngập sức mạnh nổ tung.
Tại sao một người bằng xương bằng thịt lại có thể biến dạng trong thời gian
ngắn như thế?

Thể trọng của y tối thiếu đã nặng hơn trăm cân, cơ bắp giống như rồng có
sừng, lưu động sáng bóng, vô cùng cường tráng, có tác dụng đánh sâu vào
thị giác.

Hiển nhiên, y còn có được sức bật không thể tưởng tượng.

Trong nháy mắt đã phồng lên như vậy, đây là đạo lý gì chứ? Sở Phong nghĩ
mãi mà không rõ.

“Sở Phong, tôi thừa nhận đã nhìn nhầm cậu. Nhưng cậu không nên khiêu
chiến một dị nhân.” Giọng nói Tả Tuấn trở nên trầm thấp.

Giống như sấm rền quanh quẩn trong viện.

Một tiếng trống vang lên. Khi y cất bước, mặt đất lắc lư, hiển nhiên là có
được sức mạnh rất lớn.

Oành một tiếng. Tuy khổ người của y rất lớn, nhưng tốc độ không tính là
chậm, từng bước nhảy lên. Khi còn cách mấy mét đã đưa bàn tay to như quạt
nan chộp vào đỉnh đầu Sở Phong.

Chương 37: Dị Nhân (2)

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.