THÁNH KHƯ - Trang 103

"Rốt cuộc về đến nhà rồi." Chu Toàn vui sướng, giọng nói tràn đầy vẻ an
tâm.

"Hả, đó là cái gì thế?" Sở Phong nhìn về phía dãy Thái Hành Sơn, bỗng
nghe được thanh âm ù ù không dứt, một ngọn núi cao vút tận chân mây đột
nhiên xuất hiện.

Chúng cao bàng bạc, ước chừng mấy ngàn mét, có ngọn cao hơn cả chục
ngàn, kéo dài vô tận. Hàng trăm ngọn núi bỗng nhiên hiện lên, so với chúng,
dãy núi lúc trước trở nên nhỏ bé.

Đồng thời, nơi đó tỏa ra ánh sáng lung linh, vô cùng thần thánh.

Đêm khuya, bên trong dãy núi Thái Hành luôn có những âm thanh ầm ầm
không dứt, hàng trăm ngọn núi nguy nga đột ngột xuất hiện như từ mặt đất
mọc lên, chiếm cứ khoảng không, hình ảnh bao la hùng vĩ.

Có ngọn núi cao hơn ngàn trượng, giống như một thanh thần kiếm, chọc
thủng tầng trời, đứng thẳng trong trời đát, hiểm trở cheo leo, khó có thể leo
lên.

Có ngọn núi thì rộng rãi hùng hồn, thế núi khổng lồ, như là Thái Cổ ma
ngưu trong thần thoại, mang theo khí tức từ thời mãng hoang, nằm vắt
ngang trời đất, nhìn sơ qua có thể thấy cao hơn vạn thước.

Trên một vài ngọn núi, có thác nước đổ xuống, dòng nước trắng bạc như
được rót từ trên trời, nhìn từ xa, trông như từng dải lụa trắng mềm mại mà
thướt tha dọc theo trời đất dưới ánh trăng, linh khí nồng đậm.

“Đây là dãy núi Thái Hành sơn mà tôi biết đó sao?” Chu Toàn rung động,
răng cắn sắp nát môi, đau đớn khiến gã nhận ra đây không phải là giấc
mộng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.