THÁNH TUYỀN TẦM TUNG - Trang 125

Tôi kể lại toàn bộ những gì mình đã trải qua ở sân bay cho hai người

nghe. Shirley Dương nhíu mày nói: "Manh mối này rất quan trọng, tôi cảm
thấy buộc phải liên hệ với cảnh sát một lần. Lão Hồ, anh có dự định gì
không?"

Trời còn chưa sáng, tôi và Tuyền béo đã lẻn ra khỏi tiệm chạy đến đây.

Có lẽ giờ ông Tiết đang lùng sục khắp nơi tìm hai thẳng chúng tôi rồi, nếu
như không quay về giải thích một câu thì thật sự hơi quá đáng. Vì vậy,
chúng tôi quyết định trước tiên quay về tiệm lấy hành lý rồi sẽ trở lại tìm cô
sau. Ra khỏi cửa viện bảo tàng, Tuyền béo vẫn còn luyến tiếc mãi bí thuật
xuyên tường, bảo rằng lần tới có cơ hội nhất định phải đi núi Côn Ngô tìm
bắt loài thỏ ăn sắt mà sống, thử một lần xem có linh nghiệm hay không. Tôi
nhìn thấy bên kia đường có một chiếc thùng lớn màu đen đang đỗ, bên vỉa
hè lại có mấy kẻ với gương mặt mang nét của người châu Á đang canh
chừng nhìn về phía chúng tôi, bèn kéo lại Tuyền béo đang chuẩn bị sang
đường lại: "Này, những kẻ kia sao lại nhìn có vẻ quen mắt thế?"

Chúng tôi giả vờ như người đang rỗi việc, tản bộ dọc theo con phố.

Mấy kẻ kia lập tức băng qua đường, tiến lại gần chúng tôi. Chiếc xe thùng
lớn màu đen ở bên kia đường cũng bắt đầu từ từ lăn bánh, bám riết sau lưng
chúng tôi.

Chúng tôi mới tới nước Mỹ được có mấy ngày, số người đã từng tiếp

xúc có thể đếm được trên đầu ngón tay. Những kẻ này có tác phong hành
động không giống cảnh sát, trong "Nhất Nguyên Trai" cũng chưa từng nhìn
thấy anh em nào giống như vậy. Chỉ còn lại vị Hội trưởng Thương hội Hoa
kiều, người tự phong là Thiên Vương Lão Tử, Vương Phổ Nguyên kia nữa
mà thôi. Chẳng lẽ Ma Cô Già lại nghĩ ra cái trò quỷ gì để hành hạ hai anh
em chúng tôi?

Những người đó càng lúc càng rút ngắn khoảng cách, tôi và Tuyền

béo len lỏi trong đám đông, sải bước vội vàng gần như là chạy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.