THÁNH TUYỀN TẦM TUNG - Trang 156

Mỹ làm việc cho ông ấy, cớ gì mà không làm. Thằng em thấy, nếu đổi lại là
anh, anh cũng sẽ động tâm."

Tôi nói, vớ vẩn, con mẹ nó đừng có đánh đồng ông đây với loại phản

bội như nhà ngươi. Nếu không phải vì bắt cái tên Trâu Mộng trong đám các
ngươi, dù có rảnh rỗi đến phát khùng ông đây cũng sẽ không bao giờ hợp
tác với cái lão ma cô kia.

Thấy tôi nổi giận, Tưởng Bình biết mình tự chuốc nhục vào thân, vì

vậy lại quay về chỗ ghế salon ngồi, cầm tờ báo lên xem. Tuy nhiên, tiếng
nước ngoài một chữ bẻ đôi hắn cũng không biết, cầm ngược tờ báo mà còn
không hay.

Vương Phổ Nguyên tháo kính lão ra, thả tập tài liệu cháy xém xuống,

ngẩng đầu lên, nói với tôi: "Hồ Bát Nhất, cậu qua đây xem, vật này có phải
rất quen mắt hay không."

Tôi cầm lấy một tờ giấy đã bị thiêu cháy mất một nửa, đó là một bản

sao chép văn tự giáp cốt. Tôi nghĩ bụng, sao tự dưng lão già này lại mang
thứ đồ cổ này để thử tài học của mình. Đừng nói là văn tự giáp cốt, ngay cả
bảng chữ cái tiếng Anh tôi cũng còn chưa biết hết nữa là. Trong lúc cố kiên
trì xem cho hết đoạn văn tự giáp cốt đó, tôi đột nhiên bị một con dấu nhỏ ở
góc trên tờ giấy thu hút sự chú ý. Dấu hình tròn, đường kính tầm một
centimet. Mặc dù đường nét không theo một quy tắc nào, nhưng chỉ cần
liếc mắt là có thể nhận ra, con dấu này giống hệt với con dấu Bá Vương
trên bảng hiệu của "Nhất Nguyên Trai", chỉ khác nhau về mặt kích thước.

"Vật bị trộm không chỉ có mỗi mặt nạ của công chúa, mà còn có cái

mai rùa ghi văn tự giáp cốt này." Vương Phổ Nguyên chỉ vào tờ giấy cháy
xém, nói, "Theo ta thấy, đây mới là mục đích thực sự của bọn chúng, những
hành động mờ ám khác chẳng qua chỉ là tung hỏa mù che giấu mà thôi."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.