THÁNH TUYỀN TẦM TUNG - Trang 227

Trong một chốc một lát, chúng tôi tiến thoái lưỡng nan, thật sự không

thể nghĩ ra biện pháp nào để có thể an toàn thoát ra khỏi vòng vây của rất
nhiều người nguyên thủy. Chỉ cần chúng tôi rời khỏi đám xác chết này, lũ
người nguyên thủy tất nhiên sẽ lập tức ồ ạt lao tới, xé nát bốn người chúng
tôi thành mảnh nhỏ.

Lúc này, cô gái kia liếc nhìn sang phía chúng tôi, hỏi: "Có một chỗ, tôi

cam đoan bọn chúng không dám bám theo. Mấy người các anh có dám theo
tôi đến đó không."

Việc chúng tôi cứu cô ta lúc trước hoàn toàn xuất phát từ lòng nhân

đạo. Về phần thực chất cô ta là ai, vì sao lại có mặt ở trong rừng sâu vào
thời điểm này, hay là vì sao bị người nguyên thủy bắt làm tù binh, những
vấn đề này có thể nói là chúng tôi không biết một chút gì. Giờ cô ta đột
nhiên đưa ra lời đề nghị chúng tôi cùng đi, thậm chí còn nhắc lại một lần
nữa: "Có dám hay không", không thể không khiến cho người khác phải
sinh lòng nghi ngờ. Đầu Trọc liếc nhìn tôi đầy oán trách. Tôi thừa hiểu, lão
ta đang trách lúc trước hai chúng tôi không sáng suốt, tự quăng mình vào
cái vũng bùn này làm gì. Nhưng tôi tự hỏi lòng, cho dù có quay ngược thời
gian trở lại, tôi vẫn cứ chọn cứu người.

Tôi phớt lờ cái nhìn ẩn ý của Đầu Trọc, khẽ gật đầu với cô gái: "Cô

dẫn đường, chúng tôi theo."

Cô ta cười cười, chỉ tay vào ngọn núi cách đó không xa, nói: "Chỉ cần

chúng ta có thể lên trên đó, những người Cramer này sẽ không dám bám
theo chúng ta nữa."

Tôi thật sự chẳng biết ngọn núi mà cô ta nói có điểm gì đặc biết.

Nhưng để tránh phát sinh xung đột với qui mô lớn hơn với người nguyên
thủy bản địa, chúng tôi đành phải từ bỏ tuyến đường đã định sẵn từ trước,
leo lên trên ngọn núi đó để lánh nạn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.