pháp trong dân gian, bản thân là một vị cán bộ kỳ cựu đã nghỉ hưu ăn lương
công môn phụng theo hoàng mệnh làm việc? Nếu đúng thật là như vậy thì
lần này quả thật tôi xui tận mạng rồi. Tôi vội vàng lật quyển sách từ đầu tới
cuối một lượt, đến khi xác định Tuyền béo và Shirley Dương không hề
được 'Kim Bảng Đề Danh' cùng với mình, nỗi lo quặn thắt trong lòng mới
được giải tỏa.
"Thế nào, cháu đã hiểu chưa?"
"Cháu biết tội rồi, cháu xin khai toàn bộ. Cháu thẹn với công giáo dục
bao năm của tổ quốc, thẹn với công sức bồi dưỡng của cán bộ lãnh đạo.
Cháu chỉ có một câu muốn nói, tất cả hoàn toàn do ý của cháu, những
người khác vô tội, họ chỉ bị cháu uy hiếp, bị cháu lợi dụng. Cháu mới là kẻ
đầu sỏ, cháu mới là độc tài phát xít."
Đoạn hội thoại này đã được tôi bí mật tập đi luyện lại không biết bao
nhiêu lần. Ngay từ khi mới bước vào con đường này, tôi và Tuyền béo đã
chuẩn bị sẵn cho mỗi người một đoạn khẩu cung, dù đã trải qua nhiều năm
như vậy nhưng vẫn chưa bao giờ từng quên, thường thường lúc không có
việc gì sẽ tìm một nơi vắng vẻ không có người khác ngồi tập luyện đi tập
luyện lại. Nếu không đến lúc cần thiết thì biết nói thế nào? Một phút
thượng đài cần mười năm đằng đẵng miệt mài luyện tập. Hôm nay, cuối
cùng cũng phải lên võ đài. Cũng tốt, ngày sau đỡ phải suốt ngày lo lắng đề
phòng. Lát nữa, cho dù lão chủ nhà có tra tấn bức cung, tôi sẽ khăng khăng
nói không biết gì cả. Có bản lĩnh ném tôi vào trại tập trung Auschwitz(2) để
xem xương cốt ai cứng rắn hơn.
(2) Trại tập trung người Do Thái khét tiếng ở Áo của Đức Quốc Xã
trong thế chiến lần thứ 2
Lúc đầu ông cụ cứ tưởng mình nghe nhầm, sau khi bảo tôi lặp lại một
lần nữa thì lập tức phá ra cười: "Thằng nhãi cứng đầu nhà ngươi, không tệ,
không tệ, có vài phần giống ta hồi còn trẻ, ha ha ha. . ." Ông cụ cười đến