THÁNH TUYỀN TẦM TUNG - Trang 70

Tôi đã ông cụ Tang dậy rồi nói: "Giờ cụ không nên vội tìm cách báo

thù, chúng ta đi bệnh viện trước đã."

Ông cụ lắc đầu bảo: "Không kịp nữa rồi, nội thương. Mạng lão đây

không còn kéo dài bao lâu. Không thể tưởng tượng được, lúc đến cuối
đường đời, người cuối cùng ở lại bên cạnh ta lại chỉ là một thằng nhóc chưa
ráo máu đầu chỉ có duyên gặp mặt một lần."

Tôi nói: "Cụ đừng có than thở cuộc đời nữa. Giờ cụ phải tin tưởng vào

tay nghề cao siêu của đội ngũ làm công tác chữa bệnh. Vết thương nhỏ này
của cụ, đối với bọn họ có thể nói là dễ như trở bàn tay. Nào, cụ mau nằm
lên lưng cháu, cháu cõng cụ đi."

Ông cụ khăng khăng không chịu, bảo: "Hồ Bát Nhất, cái thằng ranh vô

lại kia. Nếu không phải bên cạnh lão đây không có ai, thì dù có thế nào
cũng sẽ không tới phiên cháu. . . Mà thôi, chắc là ý trời. Cháu nghe đây, từ
hôm nay trở đi, cháu chính là tổng phụ trách của 24 cửa hiệu Nhất Nguyên
Trai, trên dưới một trăm huynh đệ về sau sẽ hoàn toàn trông cậy vào cháu
để kiếm cơm, khục khục. Chiếc nhẫn băng ngọc Phỉ Thúy trên tay ta là chìa
khóa để mở nhà kho trong nội đường, tư liệu bên trong cháu mặc sức mà
đọc. Trụ sở chúng ta đặt tại phố Tàu ở bên Mỹ, lão già ta đây cảm thấy
sống ở địa bàn của người phương tây không được tự nhiên, nào ngờ vừa trở
về chưa được vài ngày. . . Ai, đây cũng là số mệnh. Sau khi ta chết, thi thể
ta không vội tiến hành nhập thổ, cháu đến trụ sở tìm ông bạn già Tiết Nhất
Côn của ta, ông ta sẽ giao cho cháu một vật, đến khi đó cháu hãy hạ táng
vật đó cùng với ta."

Tôi định nói với ông cụ, giờ quốc gia ban hành mệnh lệnh nghiêm

cấm mọi hủ tục của chế độ cũ, cho dù ông có ngọc tỷ truyền quốc thì vẫn
cứ phải hoả táng. Nhưng khi nhìn lại dáng vẻ chờ mong của ông cụ, tôi
đành phải gật đầu đồng ý tiếp nhận mớ phiền toái khôn lường này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.