THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 1498

Minh Lan khẽ cười an ủi: “Con đã nói với chị cả, hôm nay chẳng qua chỉ

bày vài bàn tiệc rượu, hoa cỏ trong vườn cũng còn trơ trụi, chưa có gì đáng
xem; đợi thân thể chị cả và chị dâu đều ổn thỏa thì cũng vừa lúc hoa nở,
người cũng đầy đủ hết, khi đó đưa cả bà nội và mấy cháu trai cháu gái đến
đây, người nhà chúng ta tụ lại ngắm hoa, chẳng phải rất tốt sao?”

Trong lòng Vương thị thư thái: “Thật không uổng công chị cả thương

con từ nhỏ.”

Như Lan nghe vậy, cong môi nói: “Chị cả thương em Sáu còn hơn cả

con!” Minh Lan không hề đỏ mặt, còn đắc ý nói: “Biết làm sao được, ai bảo
em gái đây khiến người ta yêu thương nào.” Như Lan trừng mắt, lập tức
muốn xông đến véo nàng.

Vương thị không khỏi mỉm cười, mắng yêu: “Đã bao nhiêu tuổi rồi mà

còn ồn ào thế hả!”

Đợi vào nhà chính, Minh Lan mời Vương thị ngồi vào vị trí cao nhất,

cùng hàng với thái phu nhân, sau khi hai bà thông gia chào nhau, chúng nữ
quyến hai nhà Cố Thịnh lại tiếp tục chuyện trò, khoảng chừng canh ba giờ
Tỵ, các tân khách lục tục đến.

Khách nam đi thẳng đến tiền viện hội hợp với Cố Đình Diệp, khách nữ

thì đến nội viện. Minh Lan đứng dậy cáo lỗi không thể tiếp chúng nữ quyến
thân thích được nữa, nhờ Huyên đại phu nhân và Chu thị chiêu đãi giúp
mình, còn bản thân nàng phải ra đằng trước đón khách.

Trong lúc nhất thời, trong ba gian phòng khách rộng rãi không có gì

ngăn cách tràn ngập tiếng chuyện trò cười nói, áo quần thơm tho tóc tai
mượt mà, người người nhốn nháo, chúng nữ quyến nhà cao cửa rộng trời
sinh có bản lĩnh xã giao, quen biết hay không đều có thể nói chuyện tự
nhiên như không.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.