THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 393

Nói xong liền đón lấy cái mũ, tự động ướm thử lên đầu Thịnh lão phu

nhân, hai bên mép làm ôm khít đầu, phía sau đầu dùng hạt trân châu làm
nút cài, ấy thế mà vừa vặn. Thịnh lão phu nhân đưa tay sờ, chỉ thấy tua rua
nhung mềm mại ấm áp, cảm giác vô cùng thích hợp, thoải mái, thoáng nhìn
vẻ mặt Minh Lan thấp thỏm, chỉ biết cười ngây ngô ôm cánh tay mình lấy
lòng, liền thấy trong bụng êm ái, chỉ nghe Phòng ma ma đang khen: “… Cứ
bảo lão phu nhân không thương lầm cô Sáu, nhìn xem này, cái này vừa khít
như thế, cô chủ rốt cuộc là lớn rồi, đồ làm ra càng ngày càng tinh xảo.”

Minh Lan vội khiêm tốn, vẻ mặt nịnh hót nói: “Đâu có, đâu có, chủ yếu

là do đầu bà nội kích cỡ vừa vặn đấy ạ.”

Thịnh lão phu nhân không nhịn được nữa, bật cười, tức thì ôm chầm lấy

Minh Lan bé bỏng, siết vào trong lòng vỗ mạnh hai cái, mắng: “Con cái đồ
không có tiền đồ!” Ngay lập tức, Minh Lan dính lấy như kẹo da trâu, ôm
lấy cổ bà nội làm nũng.

Phòng ma ma thở phào nhẹ nhõm. Nửa tháng nay nét mặt Thịnh lão phu

nhân rất khó coi khiến cho bà ta cũng vô cùng ngột ngạt. Nhìn Thịnh lão
phu nhân tỉ mỉ hỏi han Minh Lan ăn ngủ ra sao, Phòng ma ma nhẹ nhàng
lui xuống, nhanh chóng sai nhà bếp làm mấy món Minh Lan thích, nghĩ
mấy ngày nay lão phu nhân ăn một mình cũng chẳng ăn được bao nhiêu.

Thế là Thọ An Đương sau cơn mưa trời lại sáng [‘], cuộc sống lại quay

về nếp ban đầu.

[‘] Nguyên tác là “đào thanh y vũ” dịch nghĩa là “tiếng sóng như cũ”, tên

một bài hát vô cùng nổi tiếng hàm ý một sự việc xảy ra trắc trở, khó khăn
qua đi sự việc lại trở về trạng thái ban đầu.

Minh Lan đi tìm anh Trường Bách. Anh ấy đang gióng trống khua

chiêng chuẩn bị cho kì thi mùa xuân, chỉ còn rỗi mỗi lúc trước giờ cơm tối.
Minh Lan tính toán thời gian vội vàng đến chờ anh trai. Vừa vào sân đã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.