THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 258

đệ đệ của ta lên kinh thành, nói là làm thư đồng của hoàng thượng nhưng
thực tế là làm con tin.”

Vân Phỉ không hề giấu diếm Chương Tùng Niên, nói thật cho hắn biết

tình cảnh của A Tông. Nghe đến đây, vẻ mặt của Chương Tùng Niên cũng
bất giác trở nên nghiêm túc, hắn có dự cảm rằng tiếp theo đây, Vân Phỉ sẽ
nói một chuyện rất trọng đại.

“Từ sau khi đến kinh thành, gần đây A Tông đã liên tục gặp nguy

hiểm, lần nào cũng suýt nữa mất mạng. Nó mới chỉ có bảy tuổi, là đệ đệ
duy nhất của ta, ta không thể để nó ở lại kinh thành nữa. Nhưng nếu không
có lý do chính đáng thì triều đình sẽ không thả nó đi. Cho nên ta muốn xin
Chương Tùng Niên hãy chẩn đoán là A Tông bị bệnh nặng.”

“Bị bệnh?” Chương Tùng Niên ngẩn ra, thầm nghĩ nếu đã làm con tin,

e là dù có bệnh cũng không thể rời khỏi kinh thành.

Vân Phỉ gật đầu: “Phải, là bệnh nặng dễ lây cho người khác.”

Chương Tùng Niên giật mình hiểu ra. Nếu là bệnh có tính truyền

nhiễm thì Vân Tông không thể vào cung được nữa, như thế thì trên danh
nghĩa cũng không thể tiếp tục làm thư đồng của hoàng đế, Vân Phỉ có thể
đề nghị để nó rời khỏi kinh thành, về nhà dưỡng bệnh. Trừ khi triều đình
nói trắng ra nó là con tin, nếu không thì không còn lý do gì mà tiếp tục giữ
nó lại.

Vân Phỉ quả nhiên thông minh cơ trí, hắn nghĩ ngợi một lát rồi nói:

“Vân tiểu thư, nói ra cũng thật khéo, tiểu công tử hơi ho khan phát sốt, hơi
giống với triệu chứng của bệnh lao.”

Mắt Vân Phỉ sáng lên, mừng rỡ nói: “Đúng vậy, lao chính là một loại

bệnh truyền nhiễm, Chương Tùng Niên thấy phải làm sao thì bệnh tình của
A Tông càng giống lao hơn nữa.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.