THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 287

Vân Phỉ vừa vào ở mấy ngày mà khổ không nói hết. Môi bị chà đạp là

chuyện như cơm bữa, ban đầu là mỗi ngày một lần, nay đã thành một lát
một lần.

Nàng nhẩm tính, cho dù Tống Kinh Vũ trở về với tốc độ nhanh nhất

thì cũng phải mất khoảng hai mươi ngày, vừa nghĩ đến chuyện ngày nào
cũng phải thân mật với y, nàng muốn phát điên lên.

Đáng ghét nhất là Vân Định Quyền đã chiếm được Quan Nhai, đang

áp sát Trường An. Tin thắng trận liên tiếp gửi về, Úy Đông Đình không cần
ở bộ binh bận rộn như trước kia nữa, bây giờ sau khi ăn trưa khoảng một
canh giờ là y sẽ về phủ tướng quân, thời gian ở cạnh Vân Phỉ ngày càng
nhiều, gần như là suốt cả buổi chiều.

Cứ tiếp tục như thế, Vân Phỉ cảm thấy chưa đợi được Tống Kinh Vũ

đến đón mình đi thì cái mạng nhỏ này đã hương tiêu ngọc vẫn rồi.

Mỗi ngày đến giờ nghĩ trưa là nàng lại đứng ngồi không yên, cứ đi

loanh quanh trong phòng, ước gì có thể độn thổ hoặc là mọc đôi cánh bay
mất. Thấy sắp đến giờ Úy Đông Đình trở về, nàng nghiến răng nói với
Phục Linh: “Đợi lát nữa đại tướng quân đến, em cứ nói là ta đang nghỉ trưa.
Hắn không chịu đi thì ta không dậy, đợi một lát chán quá thì hắn phải đi
thôi.”

Phục Linh cười phì một tiếng: “Dạ, tiểu thư.”

Vân Phỉ đóng cửa lại, nằm lên giường lấy một quyển sách ra đọc. Quả

nhiên không lâu sau liền nghe bên ngoài có tiếng Phục Linh nói nhỏ: “Đại
tướng quân, tiểu thư đang nghỉ trưa.”

“Chẳng phải bình thường nàng ấy chỉ ngủ nửa canh giờ sao? Sao hôm

nay còn chưa thức dậy, để ta vào xem thử.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.