THỀ NGUYỀN - Trang 149

Chẳng lẽ, sư phụ vẫn còn nhớ nhung gã?

Đúng rồi, chắc chắn là vậy.

Nếu không, tiểu sư thúc cũng sẽ không dùng thái độ tiếc mài sắt mãi

chẳng nên kim mà trách sư phụ không chịu tỉnh ngộ.

Gã Phong Cẩm kia rốt cuộc trông như thế nào, sao lại khiến sư phụ

quyến luyến không quên như thế?!

Không rõ vì sao, Thanh Huyền chỉ nghĩ đến đó, tận đáy lòng đột ngột

dâng tràn một mùi vị lạ lùng, nó nhanh chóng càn quét một vòng qua khắp
tứ chi, kinh mạch, ruột gan, cuối cùng chỉ còn sót lại vị chát dần chuyển
sang chua chua ở cuống họng. Giờ phút này, cậu không còn hứng thú tiếp
tục chế nhạo gã yêu hồ Hoa Vô Ngôn nữa. Dù biết rõ nếu bây giờ cậu hắng
giọng trong bầu không khí trầm mặc lạ lùng này sẽ khiến người ta chú ý, đó
không phải là một hành động khôn ngoan, nhưng cậu vẫn phải làm như
vậy, vì cậu muốn khiến sư phụ chú ý đến mình.

Không vì điều gì khác, chỉ vì lòng cậu hơi hoảng loạn. Cậu không

thích sư phụ lại một lòng một dạ nhớ thương gã Phong Cẩm bạc tình kia.

Thanh Huyền vừa hắng giọng, Thiên Sắc lập tức ngẩng đầu liếc nhìn

cậu, mà Trần Không đang ngơ ngác cũng hoàn hồn lại.

Những lời Hoa Vô Ngôn nói đều là sự thật, từng lời đều đánh vào

trọng tâm, dường như không chừa đường cho y tiếp tục trốn tránh nữa.
Trong đạo môn, tuy có phép Song Hành Song Tu nhưng chữ tình lại là điều
cấm kỵ mà ai ai cũng biết. Nếu sa vào lưới tình đừng nói là người tu đạo
chẳng thể đắc đạo thành tiên, mà dù là tiên nhân cũng không vượt qua nổi
thiên kiếp. Từ bé y đã rơi vào bước đường cùng phải bước vào đạo môn,
ngày ngày bị bắt theo đạo trưởng Nguyên Thanh tĩnh tọa tu hành, nhưng y
không hề chuyên tâm mà chỉ một lòng nhớ mong cuộc sống phàm tục tầm
thường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.