tế chứng minh suy đoán của hắn!
Quan sát động tác nàng ta vung roi, roi sau hơn hẳn roi trước, bất luận
là lực vung hay là sự dẻo dai đều càng ngày càng tăng, hơn nữa còn nhắm
đánh thẳng vào đỉnh đầu hắn.
Vì không muốn đầu của mình bị cái roi kia chẻ làm đôi, Thanh Huyền
cúi người ngồi thụp xuống, nhào người sang một bên, khiến cho trường tiên
đánh vào khoảng không rồi đập thẳng xuống đất, làm bụi bốc lên cao.
Trong chớp mắt, vẻ xơ xác tiêu điều bao phủ bầu không khí xung quanh,
không gian im lìm, không khí dường như đang ngưng tụ, co rút lại từng
chút từng chút một khiến người ta thấy ngạt thở. Mà nơi trường tiên quất
qua đều đề lại những vệt cháy đỏ rực, trông thật đáng sợ, mà còn tỏa ra mùi
cháy khét gay mũi.
Khoảnh khắc đó, Thanh Huyền thật sự nổi giận. Hắn thừa nhận, lúc
nãy đánh cờ hắn đã mặc kệ thân phận kẻ trên người dưới, khiêu khích
Chưởng giáo sư bá Phong Cẩm bằng những lời chửi chó mắng mèo ngấm
ngầm mỉa mai. Cho nên, lúc nữ đệ tử của Phong Cẩm đến trả đũa, hắn biết
mình đuối lý, đành phải cụp đuôi nhẫn nhịn. Nhưng, nay ả la sát này ra tay
vô tình, chiêu nào chiêu nấy đều tàn nhẫn, âm hiểm như muốn đưa người ta
vào chỗ chết, nàng ta bất kể đúng sai mà ép hắn không thể không tiếp
chiêu!
Thân là nam nhi, bị một con ả chanh chua đánh cho phải chạy trốn
vòng quanh, thật sự rất khó chịu!
“Tốt xấu gì chúng ta cũng là đồng môn, ngươi cần gì phải ra chiêu độc
ác như vậy?” Sắc mặt Thanh Huyền âm trầm, không vì nàng ta đánh phủ
đầu mà bối rối, chỉ là giờ đây hắn không thèm che giấu vẻ mặt khó chịu:
“Ta nhường nhịn đủ đường, không muốn ra tay với ngươi là vì tuân theo ý
sư phụ, không muốn gây chuyện thị phi. Ngươi đừng có mà được nước lấn
tới, ỷ thế áp bức người khác!”