Mạc Doãn Nhi tức thì tủi thân đến nỗi rưng rưng nước mắt. Giờ Nghê Gia
không cần suy xét đến cảm nhận của Nghê Lạc nữa, lạnh lùng cười hừ một
tiếng:
"Khóc cho ai xem? Lúc cô tìm người bắt cóc tôi, thấy tôi sốt còn cố tình hắt
nước đá lên người tôi, còn suýt để những thằng đàn ông đó làm nhục tôi, tôi
còn không khóc. Giờ cô lại tủi thân chỉ vì một câu chẳng hề đau đớn gì ư?"
"Mạc Doãn Nhi, cô có thể vờ đáng thương đòi được thông cảm trước cả thế
giới này, chỉ riêng trước mặt tôi là cô không được phép, cũng không đủ tư
cách để khóc!"
=================
Chương 57
Mạc Doãn Nhi ra vẻ hoang mang vô tội: "Nghê Gia, cậu nói gì cơ? Tôi
không hiểu, sao cậu lại phải vu cáo hãm hại tôi, còn hiểu lầm tôi sâu sắc
đến thế?".
Vừa khéo lúc Trương Lan nhìn sang Nghê Gia và Nghê Lạc, cũng đi đến
cạnh ba người, nghe thấy cuộc đối thoại này bèn sửng sốt: "Mấy đứa đang
nói gì? Bắt cóc cái gì? Chuyện Gia Gia bị sốt có vấn đề gì nữa à?".
Nghê Gia còn chưa kịp lên tiếng thì đã nghe tiếng cười quái gỡ của Tưởng
Na: "Nghê Gia nói linh tinh rồi, xem ra là chưa hết sốt, không nên ra viện
sớm như thế".
Nghê Gia lạnh nhạt nhìn bà ta, sau chuyện ở Macau, cô và bà ta đã là kẻ
thù, không cần khách khí nữa. Vả lại giờ đang đứng trong góc, không ai chú
ý đến nơi này, càng không cần né tránh, nên cô cười khẩy:
"Cô Tưởng cũng không nên ra viện sớm thế. Để con gái mình chuốc thuốc
cháu, làm cò mồi cho cháu và con trai cô, đầu óc người bình thường hẳn là
không nghĩ ra được đâu nhỉ? Giờ lại sắm vai mẹ chồng nàng dâu tốt với
Mạc Doãn Nhi, bệnh của cô mà so với cháu, thật tình cũng chẳng nhẹ hơn
đâu!"