đậm, giảm bớt xung lực, nhanh như chớp phóng đi.
Mỗi lần tập chạy hắn đều tụt lại phía sau, thẳng đến gần đỉnh núi mới có
thể đuổi kịp Thánh Tà, hắn biết rõ, qua một đoạn thời gian nữa, khi long
cánh Thánh Tà hoàn toàn có thể thừa nhận sức nặng thân thể, lượt leo lên,
bản thân không thể nào đuổi kịp.
Khi A Ngốc cách chân núi chừng hơn 1000 thước, đột nhiên phát hiện
Thánh Tà ngừng cước bộ, hạ thân trên một gốc cây đại thụ. A Ngốc nhẹ
dừng lại cạnh Thánh Tà, có chút thở dốc nói:
- Tiểu Tà, làm sao vậy? Phát hiện được gì sao?
Thánh Tà rất thích ăn thịt, đồng dạng tình huống phát sinh qua vài lần,
đều là một ít đại dã thú bị nó phát hiện. Đám dã thú đó hiển nhiên thành mỹ
vị trong bụng nó.
Dưới ánh mặt trời chiếu xuống, trên sống lưng Thánh Tà thất trường
giác kim sắc tỏa sáng, kim nhãn toát ra thần sắc cẩn thận, tựa hồ như đang
quan sát cái gì? Ngay cả mãnh hổ gặp phải Thánh Tà cũng sợ hãi dưới uy
áp của nó, đây là lần đầu tiên A Ngốc chứng kiến Thánh Tà toát ra loại thần
sắc cẩn trọng này, không khỏi có chút kỳ quái.
Đột nhiên, tiếng “Xoạy…. xoạt…” vang lên, Thánh Tà đột nhiên lui về
sau vài bước, giơ tiền trảo lên, long đầu hướng về phía tiếng vang truyền
đến có chút ngưng trọng, trong mắt hàn mang lóe lên, làm ra một bộ tùy
thời chuẩn bị công kích.
A Ngốc mặc dù không rõ chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn cẩn thận thúc dục
Sanh Sanh chân khí trong cơ thể, kim quang phát sáng, một thanh kiếm
năng lượng từ tay A Ngốc hiện ra, ba thước thân kiếm quang mang lưu
chuyển, ẩn chứa năng lượng thật lớn.
Tiếng hí hí vang lên, từ một cây đại thụ không xa lộ ra một cái đầu rắn,
đầu rắn đường kính chừng nửa thước, lưỡi đỏ không ngừng thụt thò, trên
người phủ kín lân phiến, huyết nhãn lóe ra hung quang lạnh băng, tựa hồ
đối Thánh Tà có điều cố kỵ. Có là đại xà cường thịnh thì cuối cùng vẫn là
xà, đối với đệ nhất thế gian cường đại sinh vật- rồng theo bản năng vẫn là
sợ hãi.