THIÊN MÔN HỆ LIỆT - Trang 119

“Thế này là thế nào?” Đầu Sẹo nổi giận đùng đùng hỏi. “Mẹ các ngươi,

đứa nào không cống nạp?”

“Là ta.” Lạc Văn Giai từ từ đứng dậy, đằng sau gã bảy, tám người cũng

lập tức đứng dậy theo. “Còn có chúng ta nữa!”

“Con mẹ nhà các ngươi muốn phá quy tắc hả?” Đầu Sẹo già dái non hạt

dọa nạt.

“Quy định do con người đặt ra,” Lạc Văn Giai lạnh lùng đáp. “Ngươi

có thể đặt ra quy định, chúng ta cũng có thể. Từ hôm nay trở đi, chúng ta sẽ
không cống nạp cho bất kỳ ai, đó chính là quy định của chúng ta.”

Đầu Sẹo nhìn đám bảy, tám người đứng tập trung sau lưng Lạc Văn

Giai gật gật đầu: “Được! Các ngươi đợi đấy, sớm muộn gì các ngươi cũng
phải hối hận!”

Mấy tù nhân ngoảnh mặt làm thinh thấy Đầu Sẹo chùn chân trước mặt

Lạc Văn Giai thì lục tục đến hỏi: “Lạc huynh đệ, không biết chúng ta có thể
làm huynh đệ của cậu không?”

“Đương nhiên là được!” Lạc Văn Giai tủm tỉm cười nắm lấy tay họ,

“Cùng là kẻ lưu lạc chốn chân trời góc bể, gặp được nhau là hảo huynh đệ!
Đi lấy bánh ngô về đi, huynh đệ chúng ta không cần phải cống nạp cho ai
cả!”

Được Lạc Văn Giai cổ vũ, mấy tù nhân ấy liền mạnh dạn đi lấy bánh

ngô về. Đầu Sẹo căm tức trợn mắt nhìn bọn họ, nhưng không ngăn cản. Lạc
Văn Giai nói lớn với mọi người: “Từ hôm nay trở đi lương thực của chúng
ta chỉ phân phát cho những người già cả ốm yếu cần được chăm sóc thôi,
không cống nạp cho lũ khốn nạn quất roi vào đầu chúng ta nữa!”

Mọi người nhất tề hô được, nét mặt vui mừng hớn hở hơn bao giờ hết.

Đầu Sẹo âm thầm nhìn Lạc Văn Giai trong lúc mọi người đang hoan hô rầm
rộ, lẳng lặng thu mình vào góc tường như một con rắn.

Sau lần tranh bánh ngô đó, ngoài Đầu Sẹo và hai tên tâm phúc của hắn,

tất cả những người còn lại đều thành huynh đệ của Lạc Văn Giai. Bọn họ
giúp đỡ lẫn nhau, nhường nhịn lẫn nhau, đoàn kết gắn bó như anh em ruột.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.