THIÊN MÔN HỆ LIỆT - Trang 1253

Vân Tương mơ màng lẩm bẩm hỏi: “Hương Hương? Con gái ta? Có

phải… ta đang nằm mơ không?”

“Dĩ nhiên không phải!” Thư Á Nam thẫn thờ rơi lệ: “Huynh không biết

lúc muội sinh con đã nhớ huynh thế nào đâu, vì vậy mới đặt cho con cái tên
Hương Hương

*

, gọi tên của con cũng giống như đang gọi tên huynh vậy!”

Vân Tương lòng thấy đau như cắt, nỗi đau này thậm chí còn vượt xa

cảm giác khó chịu Thất Hồn Đơn đem tới. Gã run rẩy lấy tay gạt đi nước
mắt trên mặt Thư Á Nam, nhìn vào mắt nàng thì thầm: “Vậy chúng ta hãy
đặt tên con là Vân Mộng Hương nhé, vì muội và Hương Hương, ta nhất định
sẽ kiên trì, nhất định phải chiến thắng Thất Hồn Đơn!”

“Huynh nhất định làm được! Muội sẽ luôn ở bên cạnh huynh!” Thư Á

Nam ôm chặt lấy Vân Tương, chỉ hận rằng không thể gánh bớt đau đớn cho
gã.

Trời dần sáng, một đêm khó nhọc cũng đã qua đi. Vân Tương giật mình

tỉnh giấc, lắc lắc mái đầu vẫn còn nặng trịch, đảo mắt nhìn quanh, thấy chỉ
có mình nằm trên giường, trong phòng không một bóng người. Gã thầm
kinh hãi, cố gượng đứng dậy, cất tiếng gọi: “Á Nam, Á Nam…”

Cửa phòng mở ra, một đệ tử Thiên Tâm Cư bưng chậu rửa mặt vào,

cười nói với Vân Tương: “Vân công tử đã tỉnh rồi ư? Thấy đỡ hơn không?”

Vân Tương không còn bụng dạ nào để ý lời nói của thiếu nữ, sốt ruột

hỏi: “Á Nam đang ở đâu? Mau nói cho ta biết Á Nam đang ở đâu?”

Nữ đệ tử cười tươi nhìn Vân Tương, hỏi lại: “Á Nam là ai? Tối qua

công tử luôn miệng gọi cái tên này.”

Vân Tương tóm chặt cánh tay của thiếu nữ, thét lớn: “Nói cho ta biết Á

Nam đang ở đâu? Chính là nữ tử tối qua đã ở cùng ta!”

Nữ đệ tử ngỡ ngàng lắc đầu: “Cửa phòng tối qua khóa suốt, ngoài cửa

còn có người trông, làm gì có ai vào? Công tử… mau buông tay ra!”

Vân Tương lúc này mới phát hiện mình đang tóm chặt tay thiếu nữ, vội

buông ra, lí nhí nói: “Xin… xin lỗi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.