THIÊN MÔN HỆ LIỆT - Trang 208

ngờ rằng, trải qua mấy năm khổ sai giày vò, gã thư sinh yếu đuối lương
thiện năm đó, dù là bề ngoài hay nội tâm, cũng đều hoàn toàn không còn
như trước kia nữa rồi.

“Không biết Công tử Tương xưa nay kinh doanh món gì?” Đường Tiếu

làm bộ hỏi một câu tùy tiện.

“Tiểu sinh nhàn tản đã quen rồi, làm gì còn thời gian bận tâm đến

chuyện kim tiền?” Công tử Tương thản nhiên cười. “Ta thường giao tiền bạc
cho những người biết kiếm tiền nhất, tự mình chẳng bao giờ phải bận tâm
đến chuyện kiếm tiền.”

“Cao minh!” Diệp Hiểu khoa trương giơ ngón tay cái lên. “Đấy mới

thực sự là cách làm của người quý phái, so với công tử, thì cả đám chúng ta
đều là bọn thô tục rồi!”

Ba người nhìn nhau cười cười, chỉ trong chốc lát đã nói chuyện vui vẻ

như bạn bè lâu năm vậy. Diệp Hiểu và Đường Tiếu nhiều lần thử thăm dò,
nhưng không sao hỏi được lai lịch đối phương. Hai người nhìn nhau ra hiệu,
Đường Tiếu bèn đổi giọng hỏi: “Không biết Công tử Tương có hứng thú
chơi bời không? Đào Hoa sơn trang cái gì cũng có, chi bằng chúng ta vừa
vui chơi vừa nói chuyện.”

“Được đấy!” Công tử Tương vui vẻ gật đầu, chỉ sang người bên cạnh

nãy giờ vẫn chưa nói một lời, nói: “Biểu đệ của ta thích nhất là đua ngựa,
tiếc là bây giờ trời đã tối rồi, hay là đổi sang ngày khác, các vị thấy thế
nào?”

“Thế thì ngày mai đi!” Diệp Hiểu vội bảo. Trong chuồng ngựa của

Đường Môn có đủ loại ngựa quý đến từ các nước, xưa nay Diệp Hiểu luôn
rất hâm mộ, y muốn nhân cơ hội này khích cho song phương thi đấu, thừa
dịp quan sát phong thái của danh mã.

“Không biết phải xưng hô biểu đệ của Công tử Tương như thế nào?”

Đường Tiếu nhìn gã trẻ tuổi sắc mặt kiêu ngạo âm trầm ngồi cạnh Công tử
Tương, trong lòng ngấm ngầm kinh ngạc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.