Vân Tương đẩy cửa bước vào phòng thì đã thấy Bích Cơ ngồi đợi một mình
từ bao giờ, hai tay đan vào nhau đầy vẻ bất an. Vân Tương đóng cửa cẩn
thận rồi mới cởi áo ngoài nằm lên giường, nói với Bích Cơ đang ngồi bên
cạnh: “Tắt đèn đi, lên giường.”
Công chúa Bích Cơ do dự giây lát rồi vẫn đi thổi tắt đèn, nhưng lại
ngượng ngùng không muốn lên giường, chỉ hạ giọng nói nhỏ: “Công tử,
Bích Cơ tuy là nữ nô nhưng cũng là công chúa Cao Xương, việc lớn cả đời
thật không muốn qua loa đại khái như vậy. Chỉ cần công tử có thể giúp Bích
Cơ báo thù phục quốc, Bích Cơ xin lấy Cao Xương làm của hồi môn, cả đời
hầu hạ công tử.”
“Được rồi, đừng diễn kịch nữa.” Vân Tương nằm trong bóng tối thản
nhiên bảo: “Những lời nói dối đó của nàng chỉ lừa được người khác thôi.”
Bích Cơ toàn thân run bắn, lắp bắp hỏi: “Công tử nói như vậy là… có ý
gì?”
Trong bóng tối lại vang lên giọng nói chế nhạo của Vân Tương: “Đều
là người cùng nghề, hà tất phải nói rõ ra? Công chúa Cao Xương lưu lạc, ha
ha, trò này không tệ chút nào. Chỉ đáng tiếc cái mũi này của ta hơi thính,
vừa gặp mặt cái đã ngửi ra mùi của người cùng nghề rồi.”
“Thiếp… thiếp không biết công tử đang nói gì?” Bích Cơ đột nhiên trở
nên lúng túng.
“Thật không?” Vân Tương lật người xuống giường, mặt đầy ác ý dồn
ép Bích Cơ. “Bản công tử không có hứng với kế hoạch phục quốc của nàng,
chỉ hứng thú với thân thể nàng. Nàng hầu hạ bản công tử xong, chúng ta sẽ
từ từ thảo luận đại kế phục quốc đó của nàng.”
Bích Cơ run sợ lùi lại, há miệng muốn kêu lên, nhưng rồi lại thôi. Vân
Tương thấy vậy cười lạnh lùng trêu chọc: “Sao không kêu lên, để mấy tên
đồng bọn xông vào cứu?”
Bích Cơ cắn răng do dự một lúc, cuối cùng hằn học bảo: “Xem như
công tử lợi hại! Đã bị công tử nhìn ra, Bích Cơ cũng không tiện ở lại Ba
Thục này nữa, đêm nay sẽ lập tức đi khỏi. Số tiền hơn sáu vạn lượng bạc