THIÊN MÔN HỆ LIỆT - Trang 244

vội hỏi: “Nó vẫn còn sống?”

“Chỉ còn thở thoi thóp thôi.” Người huấn luyện lắc đầu đầy tiếc nuối.

“Ta muốn mua nó.” Vân Tương bất ngờ bảo.
“Thôi bỏ đi,” Đường Tiếu vỗ vỗ vai Vân Tương. “Cho dù cứu được thì

cũng hoàn toàn hỏng rồi. Nếu công tử thích chó đấu, lúc khác ta tặng công
tử một con.”

“Không! Ta muốn nó!” Vân Tương chăm chú nhìn vào đôi mắt u ám

của A Bố như thể thấy mình đang ở trong gian tử lao nằm chờ chết.

“Được rồi, ta tặng nó cho công tử.” Đường Tiếu hờ hững vẫy tay bảo

người huấn luyện “Mang nó để lên xe ngựa của công tử Tương.” Nói đoạn y
lại quay sang nhắc Vân Tương: “Bất luận là chó đấu tốt đến mức nào, một
khi bại trận, thì không bao giờ có lại được sự dũng mãnh trước đó.”

“Ta muốn nó, không phải vì nó là chó đấu.” Vân Tương vừa dứt lời thì

nghe thấy bên cạnh có tiếng khóc rống lên. Con Tây Vực Sát nhân vương do
thương thế quá nặng nên đã tắt thở, khiến người chủ của nó tiếc của mà khóc
ầm lên.

Xe ngựa chầm chậm lăn bánh trên đường phố dài u ám. Trong xe Vân
Tương gượng khẽ băng bó vết thương máu thịt bầy nhầy cho A Bố. Gã
không biết vì sao mình lại muốn một con chó, có lẽ, tại gã nhìn thấy hình
ảnh trước kia của mình trong ánh mắt hấp hối của A Bố cũng nên.

“Công tử, việc cậu muốn biết hầu hết đều đã có kết quả rồi.” Phu xe đột

nhiên quay đầu lại cười, rồi đưa một phong thư dày. Vân Tương giờ mới
nhận ra, đó là đôi mắt của mình, Phong Nhãn. Lặng lẽ cất kỹ phong bì thư
vào sâu trong ngực áo, nét mặt gã nở một nụ cười mãn nguyện: “Lão vất vả
rồi!”

“Công tử, Tông chủ Đường Môn Đường Công Đức chiều tối hôm nay

bất ngờ đến Thành Đô, không biết thông tin này có hữu dụng với công tử
không?” Người phu xe hỏi đầy ngụ ý.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.