bát, vừa nhảy vừa kêu: “Ối trời, ối trời, ta bị rắn cắn rồi.”
Mọi người nhìn lại, chỉ thấy mông nó quả nhiên có một con rắn nhỏ
đang cắn vào treo lủng lẳng, nhân lúc cả bọn xúm vào giúp đứa kia gỡ con
rắn dưới mông ra, Hạ Báo Tử đã tranh thủ nhặt lấy hai con xúc xắc thủy
ngân, lúc bỏ trở lại vào bát thì đã đổi thành xúc xắc bình thường đã chuẩn bị
trước đó. Nó không tin con gà béo kia dùng xúc xắc thường cũng gieo ra báo
tử được.
Con gà béo dường như không hề phát hiện ra Hạ Báo Tử đã giở trò,
nhặt lấy hai quân xúc xắc đưa lên miệng thổi phù một cái, gieo vào trong
bát, chỉ nghe lộc cộc một lúc, cuối cùng đều hướng mặt sáu điểm lên trên.
“Huynh, huynh chơi gian!” Hạ Báo Tử tức đến nhảy dựng lên, mắt long
sòng sọc nhìn đối phương. Chỉ thấy con gà béo kia cười cười hỏi lại: “Ta
chơi gian? Không biết hai con xúc xắc này là của ai?”
Hạ Báo Tử nhặt lên xem kỹ lại mới nhận ra đó chính là xúc xắc lõi chì
của mình. Lần đầu tiên đối phương đã dùng xúc xắc thủy ngân đổi lấy xúc
xắc lõi chì của nó, giờ lại lấy xúc xắc lõi chì đổi xúc xắc thường. Hạ Báo Tử
bất ngờ nhận ra, tất cả những mánh khóe của mình đều đã bị đối phương biết
hết, đồng thời còn giở ra thủ đoạn khéo léo cao siêu hơn gấp bội, gã không
phải là gà béo mà là cáo già mới đúng!
“Đệ thua rồi!” Hạ Báo Tử chán nản cúi đầu. “Huynh lấy hết đi, chỉ
mong đại ca để lại danh hiệu.”
Con gà béo kia nở một nụ cười của cáo già, đặt cả túi đồ và đĩnh bạc
mười lượng kia trước mặt Hạ Báo Tử: “Thứ này ta không cần, ta chỉ cần
ngươi làm hộ ta một chút việc nhỏ.”
Hạ Báo Tử sực hiểu ra, nhìn chằm chằm vào con cáo già mới lộ mặt kia
hỏi: “Với bản lĩnh của đại ca, chắc mấy món đồ mọn này không đáng lọt vào
mắt rồi. Huynh mấy lần giả thua cho tiền ta, nhất định là có việc muốn nhờ
rồi?”
“Thông minh!” Trong ánh mắt con cáo già kia hiện lên vẻ tán thưởng.
“Yên tâm. Ta không bạc đãi các ngươi đâu.”