Bưu giật lấy xem, hóa ra là một tờ ngân phiếu tám vạn lượng bạc của Thông
Bảo tiền trang. Thông Bảo tiền trang là tiền trang của hoàng gia, có phân
hiệu khắp cả nước, ngân phiếu của nó xuất ra có thể đổi thành bạc ở bất cứ
nơi nào. Kim Bưu kinh ngạc trợn tròn hai mắt: “Ở đâu ra vậy?”
“Hai người quên chuyện Diệp nhị công tử đã viết một tờ giấy nợ mười
vạn lượng cho ta rồi sao?” Vân Tương cười bảo. “Ta đem nó vào Thông Bảo
tiền trang đổi lấy tờ ngân phiếu này.”
“Giấy nợ cũng có thể đổi được ngân phiếu?” Kha Mộng Lan dường
như không dám tin.
“Cũng phải xem là giấy nợ của ai!” Vân Tương đắc ý giải thích: “Diệp
gia mặc dù xảy ra biến cố, nhưng cơ nghiệp vẫn còn, mà Thông Bảo tiền
trang lại là tiền trang của hoàng gia, có quyền ưu tiên lấy nợ. Với tờ giấy nợ
này của Diệp nhị công tử, họ có thể đòi đủ của Diệp gia mười vạn lượng
không thiếu một đồng. Thoắt cái có thể kiếm được hai vạn lượng, cớ gì lại
không làm chứ?”
“Ồ! Phát tài rồi!” Kha Mộng Lan và Kim Bưu cùng nhảy lên reo hò.
Kim Bưu hôn liên tiếp vào tờ ngân phiếu, vừa hôn vừa bảo: “Tám vạn
lượng, đủ cho chúng ta đến sòng bạc phú quý nhất thành Bắc Kinh nhất chơi
cả tháng!”
“Thật chẳng ra làm sao cả!” Kha Mộng Lan cướp lấy tờ ngân phiếu,
cười nói với Vân Tương: “Có tám vạn lượng bạc, chúng ta có thể đến Tây
Hồ du ngoạn, đua ngựa trên đại thảo nguyên, thưởng nguyệt ở Hoàng Hạc
lâu, đến kinh thành Bắc Kinh chơi bạc, huynh muốn đi đâu nhất?”
Vân Tương nhìn vào khoảng xa xăm, trong đôi mắt sáng rực lóe lên
một tia nhìn đáng sợ, từ hai kẽ răng chầm chậm bật ra hai chữ: “Dương,
Châu!”