THIÊN MÔN HỆ LIỆT - Trang 408

“Lận thị vệ trưởng, mau sai lái thuyền cập bờ, tiễn cô nương này đi.”

Trong khoang vang lên mệnh lệnh của Minh Châu quận chúa. Nghe giọng
nàng hơi khàn, Lận Đông Hải căng thẳng, vội hỏi: “Công tử, giọng của
người…”

“Cổ họng hơi khó chịu.” Bên trong vẳng ra tiếng ho nhẹ của quận chúa:

“Có lẽ vừa rồi bị ướt áo, nhiễm phong hàn rồi.”

Lận Đông Hải vội nói: “Ta lập tức sai người lên bờ mời đại phu, công

tử xin đợi một lát.”

“Không cần đâu.” Giọng nói uể oải của quận chúa lại cất lên: “Đưa cô

nương này lên bờ trước đi, ta nghỉ ngơi một lát là khỏe.”

Lời vừa dứt, cánh cửa khoang thuyền mở ra, thiếu nữ bị rơi xuống sông

vừa rồi cúi đầu bước ra. Lận Đông Hải biết trên mặt thiếu nữ có sẹo nên
luôn tự ti cúi thấp đầu. Gã không nhìn nhiều, chỉ nói: “Phong hàn tuy là
bệnh nhỏ, nhưng cũng không thể lơ là, tại hạ sẽ sai người lên bờ mời đại
phu.”

Nhà thuyền đã chầm chậm cập bờ trong lúc họ đối thoại, Lận Đông Hải

nhìn thiếu nữ cúi đầu rời đi, rồi quay người bước vào trong khoang thuyền.
Khoang thuyền chia làm hai phòng, khoang sau là nơi quận chúa nghỉ ngơi,
Lận Đông Hải không dám tự động ra vào, chỉ đứng ngoài cửa khẽ hỏi han:
“Quận chúa hiện giờ cảm thấy thế nào?”

Trong khoang vọng ra tiếng đáp hững hờ của quận chúa. Lận Đông Hải

nghe giọng nàng khàn đặc, có vẻ bệnh trạng không nhẹ, liền vỗ tay gọi một
tên thị vệ tới: “Mau đi mời đại phu, không được chậm trễ!”

Tên thị vệ vừa rời khỏi, Lận Đông Hải lo lắng đi đi lại lại trong khoang.

Gã chợt loáng thoáng nghe thấy tiếng động lạ vang lên từ phía sau, dường
như vừa có vật gì nặng rơi xuống nước. Lận Đông Hải thất kính, bất chấp
kiêng dè nam nữ đẩy cửa xông vào, chỉ thấy trong trướng loan không một
bóng người, cửa sổ lại mở toang. Lận Đông Hải lao về phía cửa sổ, thấy gợn
nước dị thường, hiển nhiên có người đã bơi lẻn ra xa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.