THIÊN MÔN HỆ LIỆT - Trang 411

Hai gã đưa mắt nhìn nhau, lặng lẽ lùi về sau. Thư Á Nam thấy vậy liền

bước lên trước, giơ tay đòi: “Mau trả đồ lại cho ta, nếu không đừng trách ta
không khách khí.”

“Lão tử không trả đấy, ngươi làm gì được ta?” Hán tử có sẹo chân mày

giở vẻ mặt vô lại, cười khẩy nói.

Thư Á Nam biết rằng không thể động võ, nàng đảo mắt nhìn quanh, đột

nhiên giơ tay gọi với: “Hai vị quan sai đại ca, làm phiền qua đây một chút!”

Hai bổ khoái đang tuần phố gần đó vội bước tới hỏi: “Có chuyện gì?

Có chuyện gì cần chúng ta giúp đỡ?”

“À, cũng không có gì to tát.” Thư Á Nam cười cười chỉ vào hai bổ

khoái giả mạo, tỏ vẻ kinh ngạc: “Hai vị đại ca đây nhặt được món đồ của ta
đang định trả lại. Trên đời này không ngờ vẫn còn những người tốt thấy
vàng không lóa mắt, hai vị quan sai đại ca nhất định phải đưa họ về nha môn
để tri phủ đại nhân trọng thưởng họ mới được.”

“Thật sao?” Hai bổ khoái thật lộ vẻ ngờ vực, bán tín bán nghi nhìn hai

người nọ dò xét.

Hán tử có sẹo chân mày nắm chặt hai tay định động thủ thì bị kẻ theo

cùng chặn lại. Nam tử văn nhược thản nhiên lấy miếng ngọc ra, mỉm cười
đưa cho Thư Á Nam, nói: “Thấy vàng không lòa mắt vốn là bổn phận của
người đọc sách như ta, không có gì đáng biểu dương.”

“Thì ra công tử là người đọc sách à! Chẳng trách mà có phẩm đức cao

thượng như vậy!” Thư Á Nam cười hì hì nhận lại ngọc bội, cất kỹ vào lòng
rồi lấy một miếng bạc vụn ném cho gã: “Chút lễ mọn đáp tạ không đủ thành
ý, công tử đừng khước từ.”

“Đa tạ cô nương!” Nam tử văn nhược nhận lấy bạc vụn, miệng nở nụ

cười hiểu ý.

“Hy vọng sau này còn có thể gặp được người tốt giống công tử đây!”

Thư Á Nam cười vẫy tay chào hai người rồi duyên dáng bước đi trong ánh
mắt chứa đựng tâm tư khác nhau của mấy gã nam nhân.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.