THIÊN MÔN HỆ LIỆT - Trang 437

sớm đã đưa phu nhân đi du ngoạn Tây Hồ, sợ rằng một chốc một lát sẽ
không về.”

Nam Cung Hào tiếc nuối, tiện miệng hỏi: “Trương công tử có điểm gì

đặc biệt không?”

Giả chưởng quầy lập tức đáp: “Trương công tử tuổi trẻ tiền nhiều, tính

tình hào phóng, sinh hoạt cầu kỳ, vung tiền như rác…”

Nam Cung Hào giơ tay chặn lời Giả chưởng quầy: “Ta không hỏi mấy

chuyện này. Ngươi có phát hiện ra Trương công tử và phu nhân hắn có gì
khác người không?”

Giả chưởng quầy nghĩ ngợi một lát, chợt gật đầu nói: “Đúng rồi, nghe

Nam Cung lão bản nói vậy, ta đúng là nhớ ra họ có điểm khác người. Ông
cũng biết dịch vụ của Nhã Phong Lâu chúng ta thuộc hàng nhất lưu, phòng
nghỉ của khách ngày nào cũng có nô bộc quét dọn, đồ dùng gối chiếu đều
được thay mỗi ngày. Nhưng phu phụ Trương công tử không chỉ bao trọn
gian phòng đầu tiên chữ Thiên mà còn tự mình quét dọn phòng, đến như đồ
dùng chăn gối cũng do bọn họ mang ra ngoài, chưa từng để nô bộc động tay
vào.”

Nam Cung Hào lấy làm lạ hỏi: “Thế là vì sao?”
“Người có tiền ít nhiều tính tình lập dị, chẳng có gì đáng tò mò cả.” Giả

chưởng quầy đơn giản cười đáp.

Nam Cung Hào cau mày trầm ngâm một hồi, vẻ mặt đăm chiêu: “Nói

như vậy, từ khi phu phụ Trương công tử thuê trọn gian phòng ấy, các ngươi
cũng không bước vào đó?”

Giả chưởng quầy ngẫm nghĩ, lưỡng lự đáp: “Hình như… là thế.”
“Ngươi có chìa khóa phòng đó không?” Nam Cung Hào chìa tay đòi

Giả chưởng quầy: “Ta mượn một lát.”

Giả chưởng quầy lộ vẻ khó xử: “Chuyện này không được hay lắm,

không thể tự động xông vào phòng khách được. Đây là quy tắc của Nhã
Phong Lâu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.