THIÊN MÔN HỆ LIỆT - Trang 463

lảm nhảm: “Vị công tử này đã đồng ý uống rượu với ta rồi, sao đi được?
Rượu ngon dễ kiếm, bạn uống khó tìm. Nào nào nào, uống với ta vài chén
trước rồi tính.”

Khấu Nguyên Kiệt thấy tửu quỷ phớt lờ lời cảnh cáo liền nổi giận, đợi

y bước tới gần, bèn xuất một chưởng đánh vào ngực tên tửu quỷ. Vừa hay
đúng lúc, tửu quỷ nhấc bình rượu chặn ngay đòn tấn công của y. Bình rượu
theo đó vỡ toang, rượu văng tung tóe xuống đất, tửu quỷ lắc đầu nguầy
nguậy tiếc nuối: “Ngươi muốn uống thì nói là được rồi, làm gì phải cướp?
Tiếc quá, bình rượu ngon mà để uổng phí.”

Khấu Nguyên Kiệt lòng hết sức kinh ngạc: “Vị huynh đài đây nên xưng

hô thế nào? Không biết là cao thủ nơi đâu?”

Tửu quỷ cười khà khà: “Ta không kiếm ngươi uống rượu, hỏi nhiều thế

làm gì?”

Khấu Nguyên Kiệt chầm chậm rút kiếm, âm trầm đáp: “Nếu ngươi

không muốn tiết lộ, kiếm của bản công tử đây cũng không ngại dung nạp
thêm một con ma khuyết danh.” Lời vừa dứt, một đạo kiếm quang sáng lóa
tỏa ra như ánh trăng tròn phủ chụp lên đầu tửu quỷ. Cơ hồ cùng lúc, trong
tay tửu quỷ cũng lóe lên một điểm sáng nhạt như ánh đom đóm mùa hè,
thoắt ẩn thoắt hiện trong ánh trăng rồi biến mất.

Hai thân hình lướt qua nhau, Khấu Nguyên Kiệt cúi đầu nhìn vết áo

rách trên ngực, mặt xám xịt hỏi: “Rốt cuộc ngươi là ai?”

Tửu quỷ từ từ cất lại đoản đao hình dạng kỳ quái, dài chưa đến một

thước vào ống tay áo, lạnh nhạt đáp:

“Ta là ai không quan trọng, chỉ cần ngươi nhận ra cây đao này là được

rồi.”

“Tụ Đế Vô Ảnh Phong! Ngươi là đệ tử Tô gia ở Kim Lăng?” Khấu

Nguyên Kiệt gật đầu, gầm gừ nói: “Được lắm! Tô gia Kim Lăng có tư cách
làm đối thủ Ma Môn!” Dứt lời, y xoay người lướt đi.

Khấu Nguyên Kiệt bỏ đi, Vân Tương liền chắp tay vái tạ tửu quỷ:

“Công tử chỉ cười nói mấy tiếng mà đánh bại thiếu chủ Ma Môn, đúng là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.