THIÊN MÔN HỆ LIỆT - Trang 47

Đi tới đi lui giữa phố phường Dương Châu tấp nập người xe qua lại, Lạc
Văn Giai chợt cảm thấy thành Dương Châu phồn hoa đô hội này chẳng có
liên quan gì đến mình cả. Trong người gã chỉ còn hai lượng bạc vụn làm lộ
phí, chút tiền mọn đó đừng nói là muốn thuê xe đến Kim Lăng, dù là đi bộ
sợ rằng cũng chẳng đủ để trả tiền trọ và ăn đường.

Nhìn những tiểu thương đang rao bán hàng nơi đầu đường, lần đầu tiên

Lạc Văn Giai thấy mình thật là vô dụng, ngoài một bụng đầy kinh luân, còn
lại gã chẳng biết làm gì để kiếm chút tiền mưu sinh. Xem bọn họ mặc cả
mặc lẽ, trong lòng chợt thấy ngưỡng mộ, Lạc Văn Giai lững thững đi qua
hai con phố lúc nào chẳng hay. Một cửa hiệu bán văn phong tứ bảo bên
đường thu hút ánh mắt của gã. Lạc Văn Giai lập tức quay người bước vào
tiệm. Một lúc sau gã bước ra, trên tay đã có thêm một lá phướn đề chữ: Viết
thư nhà, câu đối, hoành phi, vẽ tranh sơn thủy, vẽ chân dung.

Ngần ngừ giơ cao lá phướn, Lạc Văn Giai dần có một chút yên tâm

trong dạ. Tuy tiền dằn túi không đủ, nhưng với công phu viết chữ vẽ tranh
được rèn luyện bao năm nay của gã thì vừa đi đường vừa kiếm tiền có lẽ
cũng không thành vấn đề. Tuy mọi chuyện khác gã chẳng hiểu gì, nhưng về
khả năng viết chữ và vẽ tranh của bản thân thì Lạc Văn Giai vẫn còn đủ lòng
tin.

Giơ lá phướn đi qua năm dãy phố, chút tự tin ban đầu của Lạc Văn Giai

bắt đầu dao động. Trên đường người qua kẻ lại nườm nượp như nêm, nhưng
chẳng có ai để mắt đến lá phướn có nét chữ ưu việt của gã, lại càng chẳng ai
gọi gã viết câu đối hoành phi hay vẽ tranh cả.

Trời tối dần, tâm trạng Lạc Văn Giai cũng dần chán nản u ám hơn. Gã

cúi đầu uể oải đi nốt dãy phố lớn cuối cùng, tuyệt vọng cuộn lá phướn, đang
định xé nát ra thành mấy mảnh thì nghe thấy đằng sau vang lên một giọng
hỏi nhẹ nhàng: “Tiên sinh biết vẽ tranh hả?”

“Biết, đương nhiên là biết!” Lạc Văn Giai vừa trả lời vừa quay đầu lại,

liền thấy sau lưng mình có một tiểu cô nương mặc váy áo màu xanh lá cây,
khoảng mười bốn mười lăm tuổi, khi cười trên hai má có hai lúm đồng tiền
trông hết sức khả ái. Lạc Văn Giai vội mở lá phướn ra, nôn nóng giải thích:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.