THIÊN MÔN HỆ LIỆT - Trang 732

1

Thiên

tâm

B

ình minh, tiếng chim ríu rít hoan ca chào buổi sớm, ánh mặt trời đỏ tía

thoáng hiện trên đỉnh núi, nhưng trong rừng đã mang đầy hơi thở ngày mới.
Sâu trong sườn núi bị mây mù che phủ, giữa rừng cây rậm rạp um tùm có
một tòa cổ tự tường đỏ ngói xanh như một tuyệt tác thiên nhiên hòa hợp
cùng hoa lá xung quanh, trở thành một vùng đất lành để chim chóc líu lo bay
nhảy.

Trên con đường ruột dê khúc khuỷu dẫn tới tòa cổ tự có một lão già áo

đen và một thiếu niên áo trắng bất chấp kinh động thế tục, kẻ trước người
sau như hai con chim lớn phi thẳng lên núi. Lão già áo đen ống tay áo rộng
bay phần phật trong gió, dáng người quắc thước, đôi mắt sáng rực, thần thái
không nộ mà uy trấn áp người ta. Thiếu niên áo trắng trẻ tuổi, khuôn mặt
anh tuấn lại có nét âm độc và sắc lạnh, đôi môi mím chặt toát lên vẻ cô độc
ngạo thế trời sinh. Hai người dính đầy cát bụi, mồ hôi ướt sũng trang phục,
bộ dạng dường như đã tốc hành nhiều giờ liên tục.

Dọc đường họ đi đã khiến vô số chim chóc hoảng sợ bay tán loạn.

Thiếu niên áo trắng đang lao về phía trước đột nhiên lên tiếng hỏi: “Cha,
mấy ngày nay chúng ta đã đi cả nghìn dặm rồi, chạy đến nơi hoang vu hẻo
lánh này làm gì?” Thấy lão già áo đen không đoái hoài tới, y thở hồng hộc
chạy chậm lại: “Con sắp không chạy nổi nữa rồi, hay chúng ta nghỉ ở đây
một lát đã?”

“Câm miệng!” Lão già áo đen rít lớn, dù giận dữ nhưng vẫn không che

đậy được vẻ sốt ruột: “Còn không đi nhanh, con sẽ hối hận cả đời!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.