"Triệt nhi muốn nghe lời thật?" Khiêu mi nhìn tiểu đông tây mặt tràn đầy
lửa giận, vóc dáng nho nhỏ, lúc sinh khí đặc biệt phấn chấn.
"Nói nhảm." Chắc chắn từ miệng nam nhân này sẽ không nghe được lời
tốt đẹp gì.
"Đoán chừng, thời gian hai ly trà." Thiên Nguyệt Thần giễu giễu nói.
"Tại sao là thời gian hai ly trà?" Bình thường không phải nói một ly trà
là đủ rồi sao?
"Bởi vì một ngụm trà nhuận nhuận hầu a, một ngụm trà khác bằng một
chiêu." Thiên Nguyệt Thần vô tội trả lời, đồng thời còn không quên ôm
chặt Thiên Nguyệt Triệt, thân thể mềm nhũn, ôm thật thoải mái.
"Khốn kiếp." Thiên Nguyệt Triệt rốt cục rõ ràng từ lúc bắt đầu tới cuối
cùng nam nhân này đều đùa hắn, bao gồm cả chuyện tới nơi này, ôn dịch
cái gì chứ, y chẳng thèm quan tâm sinh tử của những thôn dân kia.
"Bị ngươi biết." Thiên Nguyệt Thần cười nhìn hắn, "Phần đặc sắc nhất
tới nha." Thiên Nguyệt Thần xoay chuyển cái đầu nhỏ của hắn, để hắn cùng
y nhìn huyết trì.
Cái này tuyệt đối không phải là buồn nôn đơn giản như vậy.
Máu đỏ tươi từ trong huyết trì sôi sục lên, dịch thể nồng đậm còn mang
theo hơi nóng, Thiên Nguyệt Triệt có chút nhẫn nhịn không được, tới gần
lồng ngực Thiên Nguyệt Thần, không muốn nhìn thứ buồn nôn kia.
Huyết trì còn toát ra thanh âm huyết thủy dao động, tiếp theo là hai vật
thể toàn thân huyết hồng đi ra.
Thiên Nguyệt Triệt nhịn không được tò mò len lén quay đầu nhìn, đó là?