THIÊN NGUYỆT CHI MỊ - Trang 1411

"Cái này đơn giản." Thiên Nguyệt Thần phất phất tay, Nặc Kiệt lấy một

vật rất nhỏ ra, "Triệt nhi nhìn."

Vật gì tốt?

Thiên Nguyệt Triệt tiếp lấy, đây là? Thiên Nguyệt Triệt giật mình, đây

không phải la bàn ở hiện đại sao? Hóa ra thế giới này cũng có, thật ly kì.

"Phụ hoàng... ." Vui vẻ và bất ngờ hiện lên trong mắt Thiên Nguyệt Triệt.

Từ ánh mắt của Thiên Nguyệt Triệt, Thiên Nguyệt Thần biết nhi tử bảo

bối của y đã biết cách dùng vật này.

Thiên Nguyệt Triệt trả lại la bàn cho Thiên Nguyệt Thần, trong mắt tràn

đầy ý cười, nhìn kỹ còn có ngọt ngào hạnh phúc: "Khó trách trong tay bọn
họ cũng cầm vật này, mới đầu ta còn tưởng là cái gì."

Thiên Nguyệt Triệt bừng tỉnh đại ngộ, ước chừng đã đi một canh giờ,

sương mù sắp tới, những người khác đều ngừng lại.

Nhóm người Thiên Nguyệt Thần vốn không vội vã, hiển nhiên dừng lại

cùng bọn họ.

Bây giờ là năm giờ chiều, ở ngoài thì đã bắt đầu dùng bữa tối, theo lý mà

nói năm giờ trời vẫn sáng, nhưng ở Ma Vụ Sâm Lâm thì tối sầm, nhìn
không thấy mặt trời, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn trăng sáng.

Lúc mọi người dừng lại nghỉ ngơi, nhóm người khiêng kiệu không có ý

định dừng lại, cũng không định đi tiếp, hình như ba nam nhân kia bất đồng
ý kiến.

Với công lực của Thiên Nguyệt Thần và Thiên Nguyệt Triệt, hiển nhiên

nghe rõ ràng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.