Thiên Nguyệt Triệt cũng sững sờ, đạo sĩ đứng trước mặt lại là người
quen, hơn nữa nhìn những đạo sĩ khác bên cạnh, nói vậy, nơi này chính là
đạo quan.
"Quen biết sao?" Nhìn nét mặt Thụy Miện, Thiên Nguyệt Thần hỏi.
"Uh, lúc trước có nhắc với phụ hoàng, Thụy Miện, đạo sĩ Cực quang chi
điện."
Chờ toàn bộ nhóm người Thiên Nguyệt Triệt đi ra, tất cả đạo sĩ đồng loạt
xông lên, vây quanh bọn họ. Thiên Nguyệt Thần cười nhạt, vung tay, lửa
sau lưng nhanh chóng dập tắt, thấy một màn như vậy, tất cả đạo sĩ không
khỏi kinh hoảng, lập tức rõ ràng đối phương rấ lợi hại.
"Dừng tay, tất cả đều lui ra." Thụy Miện chạy tới, hướng phía Thiên
Nguyệt Triệt, chắp tay, "Mới ngắn ngủn mấy tháng không gặp, Thiên
Nguyệt công tử lại làm tại hạ vô cùng bất ngờ, tựa hồ mỗi lần công tử xuất
hiện đều khiến người ta khắc sâu ấn tượng."
"Ha ha, nói hay, bổn điện và ngươi cùng đạo này thật có duyên, nếu ngày
nào đó bổn điện muốn xuất gia, đạo này cũng là chỗ tốt." Thiên Nguyệt
Triệt cười khúc khích.
"Đó là công tử chỉ mới thấy nơi này, miếu nhỏ dung không được đại
phật." Thụy Miện vừa cười nói vừa đưa mắt nhìn Thiên Nguyệt Thần, nam
nhân này chỉ nhìn một lần liền không thể bỏ qua, cũng không cách nào
quên được.
"Phụ hoàng ta." Thiên Nguyệt Triệt chú ý đến ánh mắt của hắn, giới
thiệu.
"Ngưỡng mộ đại danh đã lâu, hạnh ngộ." Thụy Miện lễ phép nói, nghe
tên hoàng đế Mạn La đế quốc Thiên Nguyệt Thần đích thật như sấm bên
tai.