"Không được ăn đậu hủ." Thiên Nguyệt Triệt dời cái mông nhỏ đi, ủy
khuất tối hôm qua hắn còn chưa quên, phụ hoàng cư nhiên dùng sức đánh
hắn như vậy, khi đó hắn thật sự muốn khóc.
"Cũng không phải là chưa ăn quá." Thiên Nguyệt Thần vươn tay, Thiên
Nguyệt Triệt, "Tức giận, không tốt?"
"Không tốt, mặt mũi người ta cũng mất hết." Thiên Nguyệt Triệt cúi đầu,
cố gắng giấu gương mặt vào trong chăn, nhưng có người nhanh hơn hắn
một bước đem đầu hắn giữ lại, "Xấu hổ cái gì? Ai dám giễu cợt Triệt nhi,
phụ hoàng báo thù cho ngươi."
"Không cần, gần đây phụ hoàng luôn nói không giữ lời." Thiên Nguyệt
Triệt buông tha giãy dụa, tựa vào trong ngực Thiên Nguyệt Thần, ngón tay
đùa bỡn y phục của mình.
"Lúc nào phụ hoàng khiến Triệt nhi cảm thấy mình nói không giữ lời?"
Tiểu tử bắt đầu cố tình gây sự.
"Ngày hôm qua ta chỉ nghĩ đào mộ phần mà thôi, rõ ràng phụ hoàng nói
sẽ theo ta đời đời kiếp kiếp nhưng nhẫn tâm đánh ta như vậy." Hóa ra tiểu
tử thị thấy tôn nghiêm của mình bị giẫm đạp.
"Ai bảo ngươi muốn đào chính mộ phần tổ tông." Thiên Nguyệt Thần
cảm giác nhức đầu tối hôm qua lại xuất hiện.
"Chỉ mới nghĩ, còn chưa thực sự làm mà." Phải biết rằng ý nghĩ trong
lòng và thực tế hành động không giống nhau nha.
"Ý của Triệt nhi là, trong lòng nghĩ và thực tế muốn làm là hai chuyện
khác nhau?" Thiên Nguyệt Thần khiêu mi.
"Đương nhiên không phải, ý của ta là bây giờ ta chỉ nghĩ, ngươi vẫn
không thể đánh ta, nếu quả thật muốn đánh, vậy cũng phải chờ ta làm xong,